
ừ ngọc dạ quang cực phẩm
này vốn là đồ vật mà Hán Cảnh Đế, phụ hoàng của Lưu Triệt, vô cùng yêu thích.
Chất ngọc trơn bóng, chạm vào mát rượi, hoa văn tự nhiên, chén mỏng như giấy,
phát sáng như gương, trong ngoài trơn nhẵn, sắc ngọc trong suốt, màu sắc rực rỡ
như phỉ thúy. Lúc còn thiếu niên, Lưu Triệt không cẩn thận đánh rơi làm vỡ một
chiếc, sợ phụ hoàng trách phạt nên cực kỳ lo sợ, may có A Kiều đứng ra nhận tội
với Cảnh Đế. Cảnh Đế yêu thương cháu gái nên chỉ cười một hồi rồi ban chiếc còn
lại cho A Kiều. Hôm nay, chiếc chén đó lại bị thị nữ đánh vỡ trong lầu Mạt Vân.
Hôm qua đàn đứt, sáng nay chén vỡ, Triệt Nhi, ngươi có bắt đầu
khủng hoảng hay không? Đây là điềm bất tường của trời cao[1'>, những gì chứng kiến
thời niên thiếu sẽ nhất loạt chôn vùi trong gió bụi. Ngay cả đế vương cầm quyền
cai trị cả thiên hạ cũng không thể nào mà thay đổi được.
[1'> Bất tường: Không lành.
A Kiều, Lưu Phiếu thầm nghĩ, con làm rất tốt. Đàn ông thì đều
như vậy, càng là thứ không thể đạt được thì càng quý trọng, cho dù người đó có ở
ngôi cửu ngũ chí tôn.
“Xin Hoàng thượng tha mạng.” Giai Nghê kêu la thảm thiết khi
bị người của Hầu phủ lôi ra trói ở đình viện.
“Làm cái gì thế?” Trần Lãng chau mày mắng, “Các ngươi có biết
quy định hay không? Đánh phạt ở chỗ này vạn nhất làm kinh động đến chủ nhân thì
sao?”
“Dạ!” Hai người hầu vâng lời kéo Giai Nghê đứng dậy, nói vẻ
bất đắc dĩ, “Nghê cô nương, lần này không phải chúng ta không giúp cô mà là cô
tự rước họa lớn vào thân.”
Giai Nghê may mắn nghe thấy bèn nhanh trí, gắng gượng gào
toáng lên, “Trần nương nương, tha cho nô tỳ đi.”
Trong chái lầu, Trần A Kiều vừa mới dậy, đang ngồi soi gương
trang điểm. Nàng vẫn còn chưa tỉnh hẳn bèn trừng mắt hỏi, “Bên ngoài có chuyện
gì?”
Thị nữ Phong Dã đứng ở sau lưng búi tóc cho A Kiều ca ngợi,
“Nương nương thật xinh đẹp!”
Trần A Kiều quở trách, “Nói nhảm, đó là nhờ tay nghề cao của
Phong Dã.”
“Không phải đâu.” Phong Dã xua xua tay, thành thật, “Phong
Dã đã từng gặp không ít mỹ nhân rồi. Rất nhiều mỹ nhân tẩy trang thả tóc ra thì
cũng bình thường, chỉ riêng nương nương lúc bình thường vẫn xinh đẹp quyến rũ
còn hơn cả khi trang điểm.”
“Đồ lẻo mép.” Trần A Kiều phì cười, “Ngươi ra ngoài gọi một
đứa nha hoàn vào hỏi xem chuyện gì. Không được làm ầm ĩ khiến Duyệt Trữ tỉnh giấc.”
“Dạ.” Phong Dã khom người vâng lệnh rồi đi đến chỗ rèm cửa gọi,
“Ly Nhi, nương nương bảo ngươi vào đây.”
Rèm cửa được vén lên. Một nô tỳ áo xanh chừng mười ba mười bốn
tuổi vóc người nhỏ bé, thân hình chưa nảy nở hớt hải chạy vào, bái lạy: “Ly Nhi
tham kiến Trần nương nương.”
“Miễn lễ.” A Kiều hất hàm, “ Bên ngoài có chuyện gì?”
Ly Nhi lại dập đầu một cái nữa rồi mới bẩm: “Hoàng thượng hạ
lệnh lôi Giai Nghê tỷ tỷ ra ngoài đánh đòn.”
“Cái gì?” Phong Dã kinh hãi thốt lên, tiếp đó liền bụm miệng
lại, sắc mặt trắng bệch, nước mắt chảy giàn giụa. Cô và Giai Nghê cùng là nha
hoàn lớn của phủ Đường Ấp, chơi với nhau rất thân. “Nương nương”, cô quỳ xuống,
“Cầu xin người hãy cứu Giai Nghê.”
Trần A Kiều nhớ ra người thị nữ có khuôn mặt tròn trịa hôm
qua tới lầu Mạt Vân báo tin, dường như nàng trước đây ở đã từng gặp ở phủ Đường
Ấp hầu, chỉ là nhiều năm qua rồi nên không nhớ được tên mà thôi. Nàng lắng tai
nghe, quả nhiên nghe thấy từ xa truyền đến tiếng gậy đánh lẫn tiếng con gái kêu
yếu ớt liền sầm mặt xuống hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói là Giai Nghê đánh vỡ chiếc chén dạ quang trong lầu
Mạt Vân”, Ly Nhi do dự bẩm báo.
“Đúng chiếc đó à.” A Kiều sững người nhớ lại chuyện cũ về
chiếc chén dạ quang Song Long Hải Đường, suy nghĩ một lát rồi bảo Ly Nhi,
“Ngươi qua đó bảo bọn họ tạm hoãn thi hành hình phạt. Ta đến lầu chính xem thế
nào.” Nàng đứng dậy đi xuống lầu, mặc cho Phong Dã ở phía sau ngơ ngác gọi
theo, “Nương nương, người còn chưa thoa phấn mà.”
“Nô tỳ tham kiến Trần nương nương”, Trần Lãng trông thấy A
Kiều uyển chuyển bước xuống lầu thì thở phào nhẹ nhõm, khom người bái lạy.
“Ừ”, A Kiều khẽ trả lời, liếc cặp mắt trong như nước mùa thu
nhìn vào lầu Mạt Vân, “Hoàng thượng có còn ở trong đó không?”
“Vào đi.” Giọng Lưu Triệt vừa lạnh lùng bình tĩnh vừa mang vẻ
uy nghiêm.
A Kiều vừa bước vào đã trông thấy chiếc chén dạ quang Hải Đường
vỡ tan trên mặt đất. Trên điện, Lưu Triệt đã khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị, hướng
đôi mắt đen lấp lánh nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt ánh lên điều gì đó khó
diễn tả.
“Kiều Kiều”, Trưởng công chúa Quán Đào bước đến gần, yêu
thương vuốt ve tóc mai của nàng, “Con đã làm mẹ rồi mà vẫn còn dậy trễ thế
này.”
Nàng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời từ phương
đông đã chiếu xiên vào qua song cửa sổ nhưng trong viện vẫn còn khá lạnh. Chẳng
phải là do mọi người dậy quá sớm sao?
“Kiều Kiều, chiếc chén dạ quang Hải Đường do Tiên hoàng ngự
ban mà con thích nhất”, Lưu Phiếu nói giọng tức giận, “đã bị con tiện tỳ Giai
Nghê làm rơi vỡ mất rồi. Con không cần phải tiếc. Chén dạ quang dù hiếm nhưng
không phải là không có, mẹ sẽ tìm cho con một chiếc khác.”
“Mẹ!”, nàng khó