
ng nhiên mềm lòng, biến Vệ Tử Phu làm nô tỳ thay y phục
không phải vì ban đầu đánh giá tình thế không đúng mà bởi vì mềm lòng.
“Triệt Nhi, rốt cuộc chàng thích Vệ Tử Phu ở điểm gì?”
Có lẽ là dung nhan kiều diễm không thua kém A Kiều, có lẽ là
tính tình dịu hiền ngoan ngoãn, có lẽ căn bản là y cũng chưa từng thích nàng ta
mà chỉ là chán ghét cuộc sống phải chiều theo A Kiều. Ở trước mặt nàng, y vĩnh
viễn chỉ là Triệt Nhi của nàng chứ không phải là một đế vương. Nhưng y thật sự
là một đế vương, một vị đế vương có hùng tâm tráng chí, một vị đế vương có khát
khao chinh phục mạnh mẽ. Một vị đế vương như vậy làm sao có thể lưu luyến tình
cảm mãi được? Khi mới thành thân với A Kiều, Lưu Triệt chỉ là một thiếu niên vừa
mười bảy tuổi. Nhiều năm sống kiếp thái tử đã rèn luyện cho y tính thông tuệ nhạy
cảm, không để lộ vui buồn ra nét mặt, còn nàng thì vẫn là người có tấm lòng
trong sáng như cũ, tháo bỏ chiếc mũ phượng xuống là hé lộ ra đôi má đẹp như hoa
sen.
“Mẹ à, Triệt Nhi tốt lắm.” Đây là A Kiều lúc sáu tuổi.
“Ồ, ngươi nói xa xôi cái gì đấy?” Đây là A Kiều khi nghe được
lời thề kim ốc của y.
“Triệt Nhi, mẹ nói có đúng thật hay không?” Đây là A Kiều
lúc bọn họ còn là hai đứa nhỏ vô tư.
“Triệt Nhi, mũ phượng nặng quá.” Đây là câu nói đầu tiên khi
y tháo chiếc mũ phượng cho nàng.
“Triệt Nhi, chúng ta phải vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên nhau.”
Đây là A Kiều đã ân ái mặn nồng với y trong đêm tân hôn.
“Triệt Nhi, chúng ta là vợ chồng mà vợ chồng thì phải cùng
chung hoạn nạn.” Đây là A Kiều chia ngọt sẻ bùi với y trong điện Tiêu Phòng.
…
Gần đây, y vẫn cho là mình lạnh lùng quan sát thông tỏ hết mọi
việc, đa tình, cười nhạo nàng ngu ngốc, nhưng bỗng nhiên trong tâm trí chợt vẳng
lại những lời này thì y lại thấy nghẹn ngào. Y cho rằng mình đã lãng quên tất cả
từ lâu, nhưng ba tháng sau, khi y gặp lại A Kiều ở trong lầu Mạt Vân chứa đầy kỷ
niệm thời niên thiếu này, thì tất cả lại hiện lên rõ ràng như mới vừa diễn ra
hôm qua. Sau khi Trần hoàng hậu bị bãi về cung Trường Môn thì trừ những người
thân ra, trên cõi đời này không còn có một người con gái nào thật sự yêu thương
y. Không, cho dù là người thân thì cũng không có ai yêu thương y chân thành như
A Kiều.
Từ nay về sau, ở trong cung Vị Ương này sẽ không còn một người
con gái nào có thể dịu dàng gọi y là Triệt Nhi nữa. Ngày xưa khi hạ quyết tâm sắt
đá phải phế truất nàng, y cũng cho rằng mình không cần nàng, dần dần lòng y
ngày càng sắt đá. Vận mệnh đã ngấm ngầm ươm sẵn mầm mống từ nhiều năm trước để rồi
đâm chồi nảy lộc khi y không biết, không để ý. Người con gái cho tới bây giờ vẫn
mỉm cười dịu dàng gọi y là Triệt Nhi ấy quay đầu lại làm vẻ xa cách lễ độ nói:
“Yêu cầu này là Hoàng thượng lấy thân phận đế vương ra lệnh cho thiếp sao?”
Thời gian là thứ mà ngay cả đế vương cũng không thể níu kéo
đã cho y chứng kiến những gì từng thuộc về mình dần dần sụp đổ ngay trước mắt.
Y chợt thấy đau nhói. Người con gái mới vừa học đàn bừng bừng hứng thú chạy tới
đàn cho y nghe, một tấm chân tình đã bị chính y tự tay bóp chết bằng một ý chỉ
phế hậu. Không, có lẽ là sớm hơn. Công bằng mà nói thì tài đánh đàn của Trần A
Kiều thật sự không tốt, theo y thì không hơn so với tiếng bật bông được bao
nhiêu.
Lần đó nàng đàn bản Phong Nhập Tùng. Lưu Triệt nhìn chằm chằm
vào cây Thính Tuyết cầm này, tiện tay gảy mấy âm, chính là đoạn mở đầu của bản
nhạc ấy.
Dây đàn lâu không có người gảy bỗng nhiên đứt đoạn, kêu
“đinh” một tiếng thật dài.
“Ồ!” Dương Đắc Ý đứng bên kinh ngạc kêu lên.
“Có chuyện gì vậy?” Lưu Triệt quắc mắt hỏi vẻ không vui.
“Không có chuyện gì”, Dương Đắc Ý khom người đáp, nhưng
không chịu nổi ánh mắt Hoàng đế đang nhìn soi mói đành miễn cưỡng nói thêm, “Ở
quê của nô tài, đứt dây là điềm rất xấu. Dù sao, dây đứt thì tình cũng tan.”
“Tình tan?” Lưu Triệt bỗng nhiên căng thẳng, đưa mắt nhìn ra
ngoài cửa sổ. Rèm cửa bằng lụa mỏng của căn lầu đối diện buông hờ nhưng không
thấy bóng dáng Trần A Kiều đâu cả. Chỉ có gió truyền đến tiếng cười nói, là giọng
của Lưu Sơ. Người con gái đã dần dần bị quên lãng vào trong ký ức của y suốt
bao năm bỗng nhiên sống động trở lại. Hoa phù dung thành cỏ đoạn trường, cỏ đứt
rễ là hoa phù dung, có lẽ chỉ thật sự rời khỏi cung điện này thì y mới có thể
không chút ngại ngùng hồi tưởng lại những điểm tốt của nàng. Nếu như từ đầu đã
biết sẽ có Mạch Nhi, Sơ Nhi thì y có thể tuân theo lựa chọn dứt tình bội nghĩa
đó hay không. Y vẫn chọn lựa như thế bởi vì dù sao y cũng là đế vương.
Đế vương vĩnh viễn coi nước nặng hơn nhà, mà A Kiều lại
chính là người đầu tiên phải hy sinh khi y ở trên cương vị đế vương này.
Có đôi khi con người phải xa nhau thật sự thì mới nhớ đến những
điểm tốt của nhau. Nhưng A Kiều, chính bởi vì trẫm là đế vương nên chỉ cần trẫm
không muốn thì làm sao có thể đoạn tình được đây? Nói cho cùng, dù thế nào đi nữa
thì nàng vẫn là phi tần của trẫm.
Cửa tây cung Vị Ương mở rộng, một cỗ xe cung đình hoa lệ chạy
men theo con đường có tường bao.
“Tham kiến Trưởng công chúa Phi