
áo màu xanh ngọc đi ra, Hàn Nhạn
Thanh cười khẽ, dần dần cũng không thấy lạ lẫm. Tiêu Phương và Lộng Triều sống
nương tựa lẫn nhau như vậy cũng là một điều may mắn. Nàng chợt nhớ tới Tạp Tạp.
Hiện giờ nàng sống trong một gian nhà tranh trên ngọn núi không biết tên, bên
ngoài đế đô Trường An của nước Tây Hán cổ, chẳng biết đến thời gian. Còn Tạp Tạp
thì sao? Tạp Tạp ở nơi đâu, có phải cũng xuyên không[3'> đến một thời cổ đại
khác như mình? Có ai ở bên cạnh cậu hay không? Còn có thể mỉm cười vô tư lự như
trước nữa hay không? Có biết tớ rất nhớ, rất nhớ cậu không?
[3'> Xuyên không: Ý chỉ quá trình nhân vật vượt thời gian,
không gian tới một địa điểm, một thời đại khác. Có thể xảy ra hiện tượng xuyên
không linh hồn. (Linh hồn nhập vào một nhân vật khác trong thời đại khác),
xuyên không thân thể (Cả thân thể và linh hồn cùng tới một thời đại khác).
Trong truyện này các nhân vật đã xuyên không từ thời hiện đại trở về quá khứ.
Mấy ngày nay, nàng dần dần học cách nhận biết chữ viết trong
phương thuốc trên cuốn trúc giản của Tiêu Phương. Thời kỳ đầu Tây Hán, một
trong bốn phát minh nổi tiếng của Trung Quốc là giấy mực còn chưa xuất hiện,
các nhà văn vẫn quen khắc văn thơ của mình lên thẻ trúc. Một cuốn trúc giản nặng
cả cân, rất cồng kềnh, hơn nữa còn sử dụng chữ Tiểu Triện rồng bay phượng múa từ
đời Tần lưu truyền lại. Nàng phải cố hết sức mà xem, cuối cùng quyết định học lại
từ đầu, tránh để một nữ thạc sĩ biến thành kẻ nửa mù chữ làm mất mặt nền giáo dục
hiện đại. Cũng may khi còn bé, mẹ từng ép nàng học thư pháp một thời gian ngắn,
mặc dù kiên trì không được bao lâu nhưng nhìn chung cũng biết thế nào là đề
bút[4'>. Đương nhiên, cũng có thể hình dung ra được Trần A Kiều và Tiêu Phương
khó khăn thế nào khi muốn đọc chữ viết của nàng. Thậm chí một lần Lộng Triều tới
nhìn một hồi, chỉ buông thõng một từ “Xấu!”, rồi chạy biến khiến nàng tức tối
thề nhất định phải luyện viết chữ thật đẹp mới thôi.
[4'> Đề bút: Chỉ việc viết lách.
Cũng trong thời gian này, nàng quan sát một cách khách quan,
thấy Tiêu Phương làm việc đúng mực khoan dung, cao thâm khó lường, tất không phải
là nhân vật đơn giản. Từ trước tới giờ nàng vẫn hứng thú đối với Trung y, nhưng
môn học này vào thời hiện đại đã bị suy thoái nhiều, hôm nay gặp Tiêu Phương
nên tất nhiên hy vọng có thể học được một chút mới không tiếc nuối.
Hàn Nhạn Thanh vào thư phòng của Tiêu Phương, huơ tay trước
mặt hắn gọi, “Tiêu Phương!”
Tiêu Phương bất đắc dĩ ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách hỏi lại,
“Đại tiểu thư có chuyện gì?” Mấy ngày qua, coi như hắn cũng biết sợ Hàn Nhạn
Thanh, chưa từng gặp phải một cô gái nào “hoạt bát”, từ mà hắn thầm lựa chọn
trong lòng, như vậy.
“Tiêu Phương tiên sinh, tiên sinh bảo tôi bây giờ bao nhiêu
tuổi?”
Hắn cau mày, “Bản thân cô cũng không biết mình bao nhiêu tuổi
ư?”
“Tôi…” Hàn Nhạn Thanh định nói lại thôi, câu đã lên đến miệng
lại nuốt xuống, suy nghĩ một chút rồi gợi chuyện, “Nghe nói Trung y có thể đoán
tuổi người từ xương cốt, hình thể và da dẻ với sai lệch rất ít. Có phải đúng vậy
hay không?”
“Ừm.” Hắn gật đầu, cầm lấy một cuốn trúc giản khác, “Cô thật
sự biết không ít.”
“Tôi cũng nghiên cứu một chút về y thuật.” Nàng cười khanh
khách hỏi tiếp, “Tiên sinh bảo tôi hiện giờ bao nhiêu tuồi?”
Tiêu Phương chịu hết nổi, đành phải nhìn kỹ nàng một chút rồi
đáp, “Hai mươi ba, hai mươi bốn gì đó.”
Hàn Nhạn Thanh chợt thấy lòng nguội lạnh, khe khẽ hỏi, “Tiên
sinh chắc chắn chứ?”
“Tất nhiên. Nhưng sao?”
Nàng cúi đầu nhìn xuống mũi giày thêu của mình, một lúc lâu
sau Tiêu Phương mới nghe thấy nàng nói một câu thật nhỏ, “Không có chuyện gì.”
Hắn muốn hỏi thêm nhưng Hàn Nhạn Thanh đã xoay người bỏ đi.
Bây giờ là năm Nguyên Quang thứ năm, Hàn Nhạn Thanh nhẩm
tính trong lòng, Trần A Kiều năm nay hai mươi chín tuổi. Hàn Nhạn Thanh trước
khi xuyên không mới vừa tròn hai mươi, nhưng theo suy đoán của thầy thuốc Tiêu
Phương thì nàng đang cùng Trần A Kiều đồng sở hữu một thân thể ước chừng hai
mươi ba tuổi.
Nàng chưa bao giờ đọc được trong tiểu thuyết tình huống
xuyên không phức tạp khó giải thích như thế. Đây rốt cuộc là họa hay là phúc.
Hàn Nhạn Thanh chẳng thể nào hiểu nổi.
Trong núi rừng chẳng có năm tháng, thời gian một tháng chớp
mắt đã len lén vụt qua ngón tay.
Một ngày kia, Hàn Nhạn Thanh đang luyện chữ trong gian nhà cắt
thuốc chợt nghe thấy tiếng cười lạnh lùng chói tai từ đằng xa, rất nhanh đã đến
trước cửa. Nàng dừng lại, chau mày nhìn ra ngoài thì thấy một người đàn ông mặc
y phục màu hồng phấn đứng trước cửa gằn giọng, “Tiêu Dung Nam, Sở Phi Hiên lại
đến tìm ngươi, ra đây đi!” Tuổi người này chưa cao, thân hình gầy gò, mắt tựa
hoa đào lộ ra vẻ âm trầm tà mị, nét cười như có như không, trong giây lát liếc
qua nhà thuốc thì dừng lại ở chỗ Hàn Nhạn Thanh. Hàn Nhạn Thanh giật mình rét lạnh,
cảm thấy ánh mắt của người này tựa như băng tuyết.
“Lại là ngươi”, Lộng Triều từ tán nhãn nhô đầu ra, cau mày,
“Phiền phức!”
Sở Phi Hiên cười lạnh không lên tiếng, vung song chưởng bổ về
phí