
ảnh Đế mỉm cười khen ngợi, “Cháu gái A Kiều của
trẫm là thiếu nữ xinh đẹp nhất Đại Hán.” Nhưng lòng nàng ta vẫn như hồi còn nhỏ
chỉ thích có một người, đó chính là Triệt Nhi của nàng ta.
Mùa xuân năm Trung Nguyên thứ chín triều Hán Cảnh Đế, Thái tử
Lưu Triệt dùng nghi lễ long trọng nhất thành thân với Quận chúa Đường Ấp Trần A
Kiều.
Trong phòng tân hôn, bàn tay Lưu Triệt vén tấm mạng cô dâu thêu
mây ngũ sắc lên, nụ cười rạng rỡ của A Kiều từ từ hiện ra xinh đẹp át cả hoa
sen.
“Triệt Nhi, lễ nghi phiền phức quá”, A Kiều than phiền, kéo
tay y qua, “Chàng không vui à?”
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt bật cười, “Nàng không thể hoàn thành
lễ nghi theo đúng quy định được sao?”
“Ôi chao, chàng đâu phải là người ngoài”, A Kiều duyên dáng
nói rồi uống rượu hợp cẩn.
Lưu Triệt phất tay, “Các ngươi lui xuống đi.”
“Dạ!” Một đám nô tỳ khom người lui ra. A Kiều lúc này mới ý
thức được rằng trong cung đã không còn một ai, khuôn mặt dần dần rực hồng trước
cặp mắt nóng bỏng của Lưu Triệt. “Chàng nhìn cái gì vậy?”, nàng ta xẵng giọng.
“Nhìn nàng đấy.”
“Thiếp có gì đẹp mà nhìn chứ, nhìn bao nhiêu năm như vậy vẫn
chưa đủ sao?” Khuôn mặt nàng ta đỏ ửng lên như trái đào chín mọng, rạng ngời
như ánh bình mình. Lưu Triệt càng lúc càng cảm thấy ý loạn tình mê, khẽ âu yếm
khuôn mặt mềm mại của nàng ta, lơ đãng, “Không giống, khi đó nàng còn chưa phải
là vợ ta.”
“Dẻo miệng!” Giọng A Kiều thấp dần. Sau khi tấm trướng được
buông ra, chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng Lưu Triệt ôm lấy A Kiều từ từ ngả xuống.
Hàn Nhạn Thanh đứng ở đằng xa, nhìn điện Tiêu Phong chạm
vàng dát ngọc, vui vẻ ngập tràn. Trong thời khắc này còn có thêm cảnh tượng như
hoa thêu trên gấm, lửa cháy thêm dầu là bữa tiệc tân hôn tình ý dạt dào khiến
lòng nàng ngược lại phủ đầy bằng tuyết.
“Triệt Nhi!”, trong màn truyền ra tiếng A Kiều rên rỉ.
Vào thế kỷ XXI, ở phương Tây, khi một đôi nam nữ kết làm vợ
chồng, mục sư sẽ hỏi như thế này: “Con có nguyện ý buồn vui sống chết cùng cô ấy,
yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy, an ủi cô ấy, bảo vệ cô ấy, hai người cùng
xây một gia đình hạnh phúc trọn đời không?”
Nàng nghĩ, Trần A Kiều chắc chắn sẽ nguyện ý, chỉ là nàng ta
lại gặp phải Lưu Triệt mà thôi.
“A Kiều, sau này ta muốn trở thành một vị hoàng đế anh minh
vĩ đại, đánh bại Hung Nô, muốn tạo nên một Đại Hán hưng thịnh để sau này truyền
lại cho con cái chúng ta.”
“Ừm”, Trần A Kiều cúi đầu đáp, có lẽ quá mệt, có lẽ quá xấu
hổ, cơ hồ nghe không thấy thanh âm.
Hàn Nhạn Thanh ở sau cây cột của cung điện trống trải, khuôn
mặt ửng đỏ.
Khi Lưu Triệt nói ra những lời này thì vẫn còn chân thật.
Lúc cặp nến long phượng cháy trắng đêm trong điện Tiêu Phòng, nào ai có thể
đoán trước được cái kết cục của câu chuyện Kim ốc tàng Kiều vào mười năm sau lại
bi thảm như vậy?
Thời gian vẫn trôi đi như nước chảy mây bay, đến tháng Giêng
năm Hậu Nguyên thứ nhất triều Hán Cảnh Đế thì Điều hầu Chu Á Phu bị hạ ngục rồi
chết.
Tháng Giêng năm Hậu Nguyên thứ ba triều Hán Cảnh Đế, Cảnh Đế
băng hà, Lưu Triệt là thái tử lên ngôi kế vị, tôn Đậu thái hậu làm Thái hoàng
thái hậu, Vương hoàng hậu làm Hoàng thái hậu, lập Thái tử phi Trần A Kiều làm
Trung Cung hoàng hậu, ở tại điện Tiêu Phòng. Vợ chồng đều đang tuổi thanh xuân,
ân ái mặn nồng, về sau thì lấy niên hiệu là Kiến Nguyên.
Năm Kiến Nguyên thứ hai, vị đế vương trẻ tuổi đến phủ đệ của
tỷ tỷ là Bình Dương công chúa Kỳ Trường thì gặp Vệ Tử Phu dịu dàng xinh đẹp, mở
màn cho cuộc tranh chấp giữa Đế và Hậu sau này.
A Kiều hận, A Kiều oán. Tình nghĩa ân ái nhiều năm như vậy,
cuối cùng Triệt Nhi của nàng ta lại có thể quay đầu đi yêu cô gái khác. Điều
này sao nàng ta chịu nổi? Tính cách cương liệt thà làm ngọc nát còn hơn ngói
lành khiến nàng ta chỉ ôm lấy chuyện xưa mà không còn chia sẻ vui buồn với Triệt
Nhi, ân ái mặn nồng giữa hai vợ chồng càng lúc càng xa. Người đàn ông nàng ta
yêu nhiều năm như vậy quay lưng lại không chịu nhìn nàng ta, chẳng lẽ không thấy
dưới ánh mắt si oán của nàng ta là một tình yêu say đắm. Thoáng chốc đã tới năm
Kiến Nguyên thứ năm. Vào năm đó, tình duyên của Trần A Kiều và Lưu Triệt rốt cuộc
đi tới hồi kết thúc.
Từ điện Tuyên Thất kín đáo truyền ra tin tức rằng bệ hạ đã
quyết ý phế Hoàng hậu. A Kiều nghe được thì cả đêm nước mắt tuôn rơi, cuối cùng
nói, “Mời bệ hạ tới đây.” Thật ra nàng ta không biết y có tới hay không, cũng
không hiểu mình có hy vọng y tới hay không. Chuyện đã tới nước này, thật ra thì
đã từ lâu nàng ta có gặp y cũng như không.
“Người thật đã quyết định… phải phế thiếp sao?” Cuối cùng,
nàng ta không thể kiên cường được nữa, vừa ngập ngừng hỏi vừa dựa lưng vào chiếc
cột trống trải trong cung, vì không như thế thì không thể đứng vững.
Lưu Triệt quay lưng về phía nàng ta, phất tay thản nhiên, “Sau
này trẫm sẽ cho người chăm sóc nàng thật tốt, nàng hãy trân trọng.”
“Tại sao?” A Kiều nhìn chằm chằm vào lưng phu quân của mình.
Y đứng đó, bộ y phục rộng rãi, hoa văn tỉ mỉ, không chút dao động.
Nàng ta nhớ lại chuyện trong hành lang dài dặc của cung Vị