
a cây nhãn. Lộng Triều phất tay áo màu xanh ngọc, tức thì từ tán lá bay vọt
ra, mau lẹ đá xuống đỉnh đầu Sở Phi Hiên, trong chớp mắt đã vang lên thanh âm
hai bên giao thủ. Hai bóng người cuốn lấy nhau, động tác giao đấu nhanh như sấm
giăng chớp giật. Bỗng nghe Lộng Triều “hự” khẽ một tiếng, loạng choạng lùi lại
hai, ba bước. Người kia dừng tay, nhếch miệng cười vẻ giễu cợt, lại trầm giọng
quát, “Tiêu Dung Nam, ra đi!”, nói xong giơ bàn tay lên làm bộ dọa dẫm, “Nếu
không ra, ta sẽ làm thịt tiểu tử này.”
Lộng Triều ngồi dưới đất, tay trái che ngực, máu tươi chảy dọc
theo kẽ ngón tay nhỏ xuống từng giọt, hiển nhiên đã bị thương nhưng trong mắt vẫn
đầy ngạo khí, gắng gượng định đứng lên. Bỗng nghe thấy từ gian nhà thuốc bên
trái vang lên tiếng than nhẹ, một bóng áo trắng chậm rãi đi ra, phất ống tay áo
rộng một cái liền hóa giải thế chưởng rồi thở dài, “Sở Phi Hiên, cuối cùng
ngươi vẫn cứ tìm ra.”
“Tiêu Phương!”, Sở Phi Hiên giọng đầy oán trách, “Ngươi vô
tình vô nghĩa, khoanh tay không cứu tỷ tỷ ta, dù có trốn tới chân trời góc biển
thì ta cũng không bỏ qua cho ngươi. Chịu chết đi.” Song chưởng giao thoa, bóng
chưởng ngợp trời, cho thấy lúc vừa rồi động thủ với Lộng Triều, hắn đã không
dùng toàn lực. Tiêu Phương từ trong bóng chưởng rợp trời đó bước ra, rất thong
dong, sắc mặt ngưng trọng, rút từ bên hông ra một thanh tế kiếm[5'> mỏng manh trắng
như ngọc, búng tay một cái rồi dùng một chiêu cực nhanh đánh về phía Sở Phi
Hiên.
[5'> Tế kiếm: Loại kiếm dài, hẹp và mảnh.
Dưới thế công sắc bén của Tiêu Phương, Sở Phi Hiên liên tiếp
thối lui nhưng chưởng thế không hề rối loạn, thỉnh thoảng lại liều mạng đánh ra
một chiêu lưỡng bại câu thương[6'>, dù không mong lấy được mạng đối phương nhưng
cũng có tác dụng bức lui. Hai bên giằng co suốt nửa canh giờ, Sở Phi Hiên dần dần
không nhịn được, hét lên một tiếng rồi tay trái lén lút búng ra thứ gì đó.
Trong bóng chưởng đột nhiên vang lên một tiếng kêu nhẹ, không biết là của ai.
Thân ảnh màu trắng Tiêu Phương như nước luồn qua bóng chưởng, một kiếm đâm vào
vai Sở Phi Hiên. Lộng Triều nhìn rõ ràng một kiếm này, mặt lộ vẻ vui mừng.
[6'> Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ
trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng bên nào được lợi cả.
Nhất thời, hai người đều đứng yên, sau đó Tiêu Phương rút kiếm
ra, không nhìn Sở Phi Hiên, thản nhiên nói, “Ngươi đi đi!” Sở Phi Hiên nghi ngờ,
nhìn hắn một hồi lâu rồi hậm hực, “Ngươi không giết ta nhưng sau này ta vẫn sẽ
tới giết ngươi.” Hắn nói xong không đợi Tiêu Phương trả lời, quay đầu một mạch
bỏ đi.
“Tiêu ca ca!” Lộng Triều mếu máo, từ trước tới giờ hắn vẫn học
theo tính cách can trường của Tiêu Phương nhưng hiện giờ ngực trái bị Sở Phi
Hiên đánh một chưởng, thực sự rất muốn dựa vào vị ca ca này. Vậy mà Hàn Nhạn
Thanh lại ngăn cản hắn, hắn bực mình gắt lên với nàng, “Làm cái gì vậy?”
“Ngươi không thấy tiên sinh cũng bị thương sao?” Hàn Nhạn
Thanh vội la lên, đỡ lấy Tiêu Phương. Tiêu Phương đang đứng vững vàng, đột
nhiên cảm giác được có người đỡ thì nhũn ra, suýt nữa ngã nhào vào Hàn Nhạn
Thanh, mặt mày tái nhợt. Hàn Nhạn Thanh cảm giác thân thể hắn lạnh toát thì
càng khẩn trương, quát lên với Lộng Triều, “Còn không qua đây dìu!” Lộng Triều
lúc này mới như tỉnh cơn mê, luống cuống đỡ lấy, lẩm bẩm, “Tiêu ca ca!”, trên mặt
vẫn hiện rõ vẻ không thể tin.
“Tiêu Phương?”, Hàn Nhạn Thanh lay khẽ, “Tiên sinh nghe tôi
nói không?” Nàng trông thấy Tiêu Phương khẽ gật đầu thì mới cảm thấy nhẹ nhõm một
chút.
“Tiêu ca ca lạnh quá”, Lộng Triều cuống quýt, định đặt Tiêu
Phương xuống, “Để ta đi tìm chậu than cho Tiêu ca ca.”
“Quay lại!”, Hàn Nhạn Thanh gọi giật giọng. Nàng trông thấy
cặp mắt đen nhánh của Lộng Triều thoáng hiện vẻ sợ hãi thì lại mềm lòng, “Tiêu
ca ca của ngươi không phải lạnh bình thường. Tiêu Phương, rốt cuộc tiên sinh đã
xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Phương thở ra một hơi, cười yếu ớt, “Vô dụng, nếu đã
trúng ‘Băng tàm cổ’[7'>, trong vòng một canh giờ mà không dẫn xuất được con tằm
độc đã nhập vào cơ thể ra ngoài thì khó có thể cứu chữa.”
[7'> Băng tằm cổ: Độc tằm băng.
Cổ độc? Hàn Nhạn Thanh khẽ cau mày, bất giác ghê tởm vì nhớ
lại nguyên nhân người phụ nữ mà linh hồn của mình xuyên không vào bị trục xuất,
đột nhiên nhớ ra rằng bây giờ không phải là lúc để so đo liền vội hỏi, “Làm thế
nào để dẫn xuất con tằm độc đáng ghét kia?”
“Phải có người luyện cùng môn nội công với người bị trúng độc
giúp ép tằm độc đến huyệt Quan Nguyên ở cổ tay, sau đó cần có người dùng dao cắt
mạch máu, bắt lấy tằm độc đúng vào khoảnh khắc nó thoát ra ngoài cơ thể.” Tiêu
Phương bình thản, hàn khí càng lúc càng phát mạnh, phủ lên trên mặt hắn một tầng
sương tuyết mỏng. Lộng Triều ôm lấy hắn, vành mắt đã đỏ hoe. Hắn cười một tiếng
trấn an rồi nhăn mặt, “Lộng Triều miễn cưỡng cũng chỉ có thể giúp ta ép độc,
nhưng gần đây cũng không có đại phu nào biết dùng dao, huống chi tìm mạch bắt tằm
độc cần ra dao tuyệt đối bình tĩnh chính xác. Nếu người trúng cổ độc không phải
là ta