
thì có lẽ ta có thể làm được, cũng đã hết hơn nửa canh giờ rồi, chắc
không còn kịp nữa.”
“Ai nói không kịp nữa?” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười, liếc nhìn Lộng
Triều đang vừa kỳ vọng vừa pha chút vẻ không dám tin, “Tôi sẽ ra tay.”
“Tiên sinh không cần nhìn tôi như vậy… Tôi biết dùng dao
mà.” Hàn Nhạn Thanh thấy Tiêu Phương đang nhìn mình với ánh mắt rõ ràng cho là
mình hàm hồ, thẹn quá hóa giận, “Dù sao thì tiên sinh cũng sẽ chết, coi như là
còn nước còn tát đi. Dao nhỏ để ở đâu?”
Hàn Nhạn Thanh đỡ Tiêu Phương vào trong gian nhà cỏ, quay đầu
nhìn lại thấy trước ngực Lộng Triều in dấu chưởng màu đỏ sậm thì thương xót, “Cẩn
thận một chút.”
Lộng Triều gật đầu, ngồi xuống phía sau, áp hai lòng bàn tay
lên lưng Tiêu Phương. Hàn Nhạn Thanh cúi người chăm chú nhìn thì thấy quả thật
là vùng da thịt gần vết thương của hắn cứ rung động tựa như có vật gì đó đang
bơi trong máu, chậm rãi di chuyển theo mạch về huyệt Quan Nguyên nơi cổ tay
trái. Hàn Nhạn Thanh hít sâu một hơi, từ từ cầm dao phẫu thuật lên, tập trung
tinh thần chăm chú nhìn vào, đúng lúc tằm độc bơi vào huyệt Nguyên Quan thì
bình tĩnh, không một chút run tay đưa dao cắt chính xác trúng vào mạch máu. Máu
tươi phun vọt ra, lẫn trong đó có một con tằm độc cực nhỏ. Nó chỉ vừa kịp uốn
lượn trên không, chưa kịp trở lại mạch máu đã bị Hàn Nhạn Thanh dùng tay trái
chụp được.
“Xong rồi!” Hàn Nhạn Than bình thản ném con tằm độc xuống đất
gí cho chết đi. Nàng rửa tay thật kỹ rồi quay đầu nhìn lại thì thấy Tiêu Phương
và Lộng Triều đã bắt đầu thu công, lại nghe tiếng Tiêu Phương gắng gượng, “Chắc
được rồi. Đa tạ ơn cứu mạng của phu nhân.”
“Không cần khách sáo”, Hàn Nhạn Thanh cười khả ái, “Trước
kia tiên sinh cứu Nhạn Thanh nên bây giờ Nhạn Thanh mới có cơ hội cứu tiên
sinh. Xét ra thì cũng là tiên sinh tự tích phúc cho mình.”
“Tích phúc?” Tiêu Phương cười tự giễu, thoáng vẻ đau đớn, “Nếu
thật là tích phúc thì tại sao lại không thể cứu được người thân của mình chứ?”
Nét mặt của hắn có vẻ hơi khác lạ khiến Hàn Nhạn Thanh không
nén được tò mò, “Sở Phi Hiên vừa rồi là ai vậy?”
“Tiểu đệ của một cố nhân thôi.” Tiêu Phương nói lảng đi,
“Ngày sau cô có gặp thì nên tránh xa ra.” Ánh mắt hắn trầm xuống, “Sở gia vốn
là thế gia Vu cổ, đừng nên tùy tiện trêu chọc.”
“Tiên sinh đã nói như thế, Nhạn Thanh sẽ nhớ kỹ.” Nàng
nghiêm túc đáp lời rồi bỗng nhiên quỳ xuống, trang trọng nói, “Nhạn Thanh thấy
tiên sinh y kiếm song tuyệt nên rất khâm phục, muốn bái lạy làm môn đệ tiên
sinh, mong tiên sinh toại nguyện cho.”
Tiêu Phương đương nhiên không ngờ nàng lại hành động như thế,
ngẩn người một lúc mới trả lời, “Mặc dù phu nhân thiên tính thông minh nhưng
Tiêu Phương phiêu bạt chân trời góc bể nên không thích hợp nhận nữ đệ tử. Hơn nữa…”,
hắn đắn đo, “phu nhân đang mang thai, lưu lạc bên ngoài tất sẽ khiến phu quân của
mình vô cùng lo lắng, phu nhân nên sớm trở về nhà thì hơn.”
“Phu quân?”, Hàn Nhạn Thanh cười nhạt, “Tiên sinh thấy tôi
lưu lạc bên ngoài hơn một tháng rồi mà đã có ai đến tìm chưa? Nhạn Thanh đã vứt
bỏ nhà chồng, cũng không có mặt mũi nào trở về nhà mẹ đẻ nữa. Khẩn cầu tiên
sinh toại nguyện cho Nhạn Thanh.”
“Ồ.” Tiêu Phương khẽ thở dài một tiếng. Hôm đó nhìn thấy vết
thương trên người Hàn Nhạn Thanh thì hắn cũng đã thoáng suy đoán được lai lịch
thân phận của nàng, hôm nay nghe chính miệng nàng chứng thực thì không nén nổi
lòng thương xót, chỉ là có chút khó xử. “Nói về tuổi tác thì Tiêu Phương cũng
không lớn hơn phu nhân bao nhiêu, nếu có danh phận thầy trò thì e là xấu hổ.”
“Tiên sinh nói vậy sai rồi”, Hàn Nhạn Thanh phản bác, “Nhạn
Thanh dù bất tài nhưng cũng biết tri thức có trước sau, nghề nghiệp có chuyên
môn. Tiên sinh tài cao hơn người, vậy có thể làm thầy Nhạn Thanh, cần gì câu nệ
tuổi tác?”
Tiêu Phương không biết trả lời ra sao, đành cười xòa, “Phu
nhân đã nói như vậy thì coi như ta nghĩ quá xa rồi.”
Hàn Nhạn Thanh nhanh nhảu: “Sư phụ cũng như nghĩa mẫu, cứ gọi
tôi là Nhạn Nhi đi.”
“Nhưng…”, Tiêu Phương lại ngần ngừ.
“Tiên sinh tính phải chuyển nhà, đúng không?” Hàn Nhạn Thanh
cười vẻ thấu hiểu, trông thấy vẻ mặt kỳ quái của Lộng Triều thì càng đắc ý, gật
đầu giải thích, “Tiên sinh và Sở Phi Hiên là cừu thù, vừa rồi Sở Phu Hiên đã
dùng Băng tàm cổ ám toán tiên sinh nhưng không biết có thành công hay không, bản
thân lại bị trọng thương nên không thể làm gì khác hơn là bỏ đi. Sau này hắn
phát hiện thiếu một con trùng cổ thì sẽ biết rằng tiên sinh đã trúng chiêu, vì
thế nên khi thương thế của hắn đỡ hơn một chút nhất định sẽ tìm tiên sinh báo
thù. Vậy nên tiên sinh tính sẽ chuyển nhà để tránh họa có đúng không?”
Nàng quay đầu lại, nhìn sắc mặt bình thản của Tiêu Phương
thì hiểu rằng mình đã đoán đúng, liền vọt tới hỏi, “Thân thủ tiên sinh được
đánh giá thế nào ở trong giang hồ?”
Tiêu Phương cười xòa, “Không tệ.”
“Cái này…” Hàn Nhạn Thanh nhíu mày, không hiểu không tệ
nghĩa là tốt xấu ở mức nào, bèn nhướng mày hỏi, “Có thể so được với Du hiệp[8'>
Quách Giải chứ?”
[8'> Du hiệp: Hiệp sĩ, hiệp khách, là