Disneyland 1972 Love the old s
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327340

Bình chọn: 7.5.00/10/734 lượt.

Ương năm đó, nàng ta vui vẻ chạy xuyên qua hành lang, chui luồn qua hòn giả sơn

ở Ngự hoa viên rồi thấy một câu bé đang khóc rấm rứt, đâu ngờ rằng cậu bé đó đã

trở thành một vị quân chủ hùng tài đại lược nhưng âm trầm tàn ác, chỉ có nàng

ta vẫn là cô bé ngây thơ.

“Chuyện đã tới nước này, hỏi lý do còn có tác dụng gì?”

Lưu Triệt từ từ bước ra khỏi cung Cam Tuyền, phía sau truyền

đến tiếng gọi xé lòng của A Kiều.

“Triệt Nhi…”

Y thoáng ngừng lại, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.

A Kiều bắt đầu đập phá đồ đạc. Cung Cam Tuyền lặng ngắt, chỉ

còn nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn trong trẻo như cứa vào lòng mỗi người.

Ba ngày sau, thánh chỉ tới cung Cam Tuyền.

“Hoàng hậu Trần thị, mê hoặc bằng Vu cổ, không thể tiếp tục

thừa thượng mệnh[6'>. Hoàng thượng ra lệnh, bãi lui về cung Trường Môn.”

[6'> Thừa thượng mệnh: Vâng theo mệnh trên mà hành sự với kẻ

dưới.



Hàn Nhạn Thanh cầm một cuốn trúc giản[1'> ngồi tựa vào cửa sổ

của gian nhà cắt thuốc. Ánh mặt trời ấm áp buổi xế chiều xuyên qua song cửa chiếu

lên người nàng khiến nàng như một cô gái xinh đẹp huyền ảo bước ra từ bức họa cổ

thời Tây Hán.

[1'> Trúc giản: Người xưa thường viết chữ lên những thẻ tre rồi

kết chúng lại thàng sách, gọi là “trúc giản.”

Từ lúc hôn mê hôm đó, dường như nàng đã trải qua một giấc mộng

thật dài. Trong mộng, nàng theo A Kiều trải nghiệm lại một lần tất cả mọi chuyện

cùng Lưu Triệt từ thuở còn niên thiếu. Có một điều rất lạ không thể hiểu nổi là

nàng lại có chung mọi cảm giác vui buồn sướng khổ giống như A Kiều, hệt như trước

giờ hai người chỉ là một, chỉ vì một nguyên nhân gì đó từ thuở Hồng Hoang mới bị

tách ra. Nếu có ai nói chuyện như vậy trước khi nàng tới Hán triều thì nhất định

nàng sẽ cười bảo hắn điên. Nhưng cho đến nửa tháng sau, nàng vẫn không thể nào

phân định được, thực ra mình vừa trải qua một giấc mộng mà trong đó bản thân biến

thành Trần A Kiều, hay là nguyên bản nàng vốn đã là Trần A Kiều từ trước, còn

Hàn Nhạn Thanh kia mới chính là cảnh mộng, giống như giấc mộng Trang Chu hóa bướm[2'>

trong truyền thuyết?

[2'> Trang Chu hóa bướm là một điển tích quen thuộc của văn học

cổ Trung Quốc. Chuyện kể rằng có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui

vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy

mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng

thấy hóa Chu.

“Hàn phu nhân!”, Thân đại nương đẩy cửa bưng thuốc vào, “Đây

là thuốc dưỡng thai Tiêu tiên sinh kê cho phu nhân.” Mấy ngày nay, bà không yên

lòng về thầy trò Tiêu Phương nên thường xuyên ghé thăm, nhân tiện chăm sóc cho

Nhạn Thanh còn yếu ớt.

Nàng lập tức chau mày, tưởng tượng ra mùi thuốc đắng ngắt,

nhăn nhó, “Không uống có được không?”

“Như vậy sao được?” Thân đại nương bật cười khuyên nhủ,

“Tiên sinh nói phu nhân mang thai thời kỳ đầu lại bị thương mệt nhọc, cơ thể

người mẹ bị hao tổn, nếu không cẩn thận điều dưỡng thì rất có thể không giữ được

thai.” Bà quay đi, lau lệ rơi bên khóe mắt, ánh mắt tràn ngập đau thương, “Phu

nhân có biết rằng ta từng có con gái cũng đi lấy chồng vào trạc tuổi như phu

nhân nhưng vì khó sinh mà mẹ con đều mất.”

“Đại nương”, Hàn Nhạn Thanh cũng động lòng thương tâm, dịu

dàng khuyên nhủ, “Con gái đại nương ở trên trời cũng không muốn thấy đại nương

đau khổ vì cô ấy như vậy. Tôi uống là được rồi chứ gì.” Nàng bưng chén thuốc

lên một hơi uống hết, thấy trong mắt Thân đại nương thoáng lộ nét cười.

“Đứa bé ngốc!” Bà vuốt ve sửa lại lọn tóc đen rối bời bên

mai Nhạn Thanh, “Mặc dù cô không nói ra nhưng đại nương quan sát qua lời nói

khí chất cũng biết cô không là con nhà bình thường. Thật ra thì, người sống

trên đời có thể giúp được người khác chút gì đó cũng là có phúc.”

Hàn Nhạn Thanh nghe giọng nói chân thành âu yếm của Thân đại

nương thì đôi mắt đỏ hoe, bật khóc nức nở, “Đại nương!”, rồi sà vào trong lòng

bà. Mấy ngày nay nàng lưu lạc tha hương, trong lòng mơ hồ hiểu rằng chỉ sợ cả đời

này sẽ không trở về được nữa, bàng hoàng không biết nương tựa vào đâu. Không có

Đan Tạp và sư huynh ở bên, tương lai mờ mịt nên càng nảy sinh cảm giác muốn dựa

dẫm vào Thân đại nương như ỷ lại vào một người thân.

Thân đại nương mỉm cười, vỗ vỗ vào hai má của nàng, từ tốn bảo,

“Hàn phu nhân, nếu cô không chê thì ta gọi cô là Nhạn Nhi nhé.”

Nàng ngẩn người, vội cúi đầu giấu nước mắt. Thân đại nương vội

hỏi, “Sao vậy?”

“Không sao!” Nàng chậm rãi nói, giọng thương cảm, “Mẫu thân

con… cũng gọi con như vậy.” Nàng nũng nịu ngả vào lòng Thân đại nương, “Đại

nương, con nhận đại nương làm nghĩa mẫu nhé.”

“Được mà.” Thân đại nương vui mừng đáp, “Chỉ e là thiệt thòi

cho cô.”

“Nghĩa mẫu.” Hàn Nhạn Thanh nhớ tới mẫu thân mất sớm của

mình, nước mắt giàn giụa. Nàng úp mặt vào người Thân đại nương, thầm hứa với

lòng, lần này nhất định phải bảo vệ mẫu thân của mình.

Tiễn nghĩa mẫu đi, nàng lặng lẽ xoay người bước vào, cảm thấy

ánh mặt trời thật ấm áp. Dưới tán lá sum suê của cây nhãn cổ kính nhất trong

đình viện thoáng thấy bóng của Lộng Triều mặc