Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327263

Bình chọn: 7.00/10/726 lượt.

phía trước đột nhiên dừng

lại khiến nàng ta nhất thời không hãm kịp, đụng trúng vào lưng, cậu bé vốn gầy

yếu nên bị xô loạng choạng.

[3'> Thời xưa, biểu huynh, biểu đệ, biểu muội, biểu tỷ lần lượt

để chỉ anh họ, em trai họ, chị họ, em gái họ bên ngoại. Còn đường huynh, đường

đệ, đường tỷ, đường muội lần lượt chỉ anh họ, em trai họ, chị họ, em gái họ bên

nội.

“Chuyện gì thế này?” Trần A Kiều nhìn qua đầu Lưu Triệt ra

phía ngoài thì thấy có một đội nghi trượng đang đi qua hành lang quanh co dưới

chân hòn giả sơn. Hán Cảnh Đế, cữu cữu[4'> của nàng ta, ngồi trên ngự liễn[5'> ở

chính giữa đoàn.

[4'> Cữu cữu: Cậu, em của mẹ.

[5'> Ngự liễn: Xe của vua.

A Kiều hiểu ra liền cúi đầu xuống. Trên khuôn mặt trẻ thơ của

Lưu Triệt hiện rõ vẻ ngưỡng mộ lẫn u oán, nghe thấy A Kiều ở sau lưng mình ngây

thơ hét gọi, “Hoàng đế cữu cữu, Hoàng đế cữu cữu.”

Cách đó không xa, Cảnh Đế Lưu Khải quay đầu nhìn sang, thấy

hai đứa trẻ thì kinh ngạc rồi cười vẻ khoan dung. A Kiều dắt tay cậu bé chạy tới,

các cung nữ vội vàng nhường lối. Hán Cảnh Đế ôm lấy A Kiều, hiền từ hỏi nàng ta

mấy câu.

Cậu bé đứng một góc, cực kỳ lúng túng. Cậu vốn rất ít khi gặp

riêng phụ hoàng trong khoảng cách gần như vậy nên không biết mở miệng thế nào.

A Kiều rúc vào trong lòng cữu cữu của mình, cố gắng quay đầu lại gọi, “Triệt

Nhi, tới đây đi.”

Cậu bé kinh ngạc nhìn nàng ta, thấy trên gương mặt nàng ta nụ

cười xán lạn. Tựa hồ đến giờ cậu mới phát hiện đây rõ ràng không phải là cô bé

đang được hưởng ân sủng lớn lao trong cung đình, mà thật sự là một người con

gái xinh đẹp như ngọc, lung linh rạng rỡ như trăng rằm.

Tiểu Lưu Triệt đầy khao khát nhìn về phía Hán Cảnh Đế khiến

ông hơi kinh ngạc nhưng vẫn khẽ gật đầu. Liền đó, Lưu Triệt rất vui sướng leo

lên ngự liễn rồi cả đoàn tiếp tục đi theo hành lang về hướng cung Trường Nhạc.

Tiến vào cung Trường Nhạc, Trưởng công chúa Quán Đào kinh ngạc nhìn A Kiều dắt

tay một cậu bé thanh tú bẽn lẽn theo đệ đệ của mình bước vào.

“Đây là hoàng tử của Vương phu nhân, tên Triệt”, thị nữ bên

cạnh nhỏ giọng báo.

“Ừ”, bà khẽ gật đầu, không biết đang nghĩ điều gì.

Hán Cảnh Đế thỉnh an mẫu thân xong, đang nấn ná thì có người

đến tấu trình việc quân cơ nên liền rời đi.

“Triệt Nhi, lại đây!” Công chúa Quán Đào cầm chén trà, thản

nhiên nói.

Tiểu Lưu Triệt lặng lẽ bước tới, thi lễ theo đúng phép tắc

trong cung, khẽ thưa, “Cô cô!”

“Mẫu thân”, A Kiều liền vụt tới: “Triệt Nhi rất tốt”, nàng

ta ngước nhìn mẫu thân vẻ ngây thơ nói, “Mẫu thân không được làm khó hắn.”

Quán Đào lấy làm kinh ngạc liếc nhìn con gái, cố ý hỏi Lưu

Triệt vài câu về chuyện sinh hoạt rồi phất tay áo bảo cậu lui ra.

“Quán Đào nghĩ thế nào?” Đậu thái hậu đang ôm cháu gái yêu A

Kiều ngồi ghế trên cao, tựa như tình cờ hỏi.

“Không có gì”, Quán Đào trả lời mẫu thân, “Con chỉ muốn tính

toán một chút cho A Kiều.”

A Kiều nghe nhắc đến tên mình liền ló đầu ra khỏi lòng bà

ngoại, nhìn mẫu thân vẻ nghi hoặc.

Năm Tiền Nguyên thứ sáu triều Hán Cảnh Đế.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó đã qua một năm. A Kiều

vẫn là một cô bé hồn nhiên còn Lưu Triệt đã dần bắt đầu hiểu chuyện, hai đứa trẻ

càng ngày càng quấn quýt với nhau. Một hôm, A Kiều đang chơi đùa với Lưu Triệt

trong điện Linh Tâm của Vương phu nhân thì Trưởng công chúa Quán Đào tới tìm

con gái. Vương phu nhân lật đật ra nghênh đón.

Lưu Triệt bước tới hành lễ, Trưởng công chúa Quán Đào đỡ cậu

bé dậy. Bà nhìn con gái mình vẻ trìu mến, bỗng nhiên nổi ý đùa giỡn bèn hỏi,

“Triệt Nhi đã muốn lấy vợ chưa?”, cũng không để ý tới Lưu Triệt sau khi giật bắn

mình đang lộ vẻ cực kỳ bối rối, tiện tay chỉ vào một thiếu nữ xinh đẹp trong

nhóm thị nữ đứng cạnh Vương phu nhân, “Cô ta có được không?”

Lưu Triệt lắc đầu, “Không được.”

Quán Đào chỉ thêm mười mấy thị nữ nữa nhưng Lưu Triệt đều lắc

đầu. “Vậy thì…” Quán Đào đi vài bước trong điện rồi bỗng nhiên chỉ vào A Kiều

đang phì cười theo dõi, “A Kiều của ta có được không?”

Lưu Triệt ngẩn người, kín đáo liếc nhìn mẫu thân, thấy bà khẽ

gật đầu ra hiệu bèn cười nói, “Được! Nếu là A Kiều thì ta muốn xây nhà vàng cho

nàng ở.”

A Kiều đỏ mặt, xẵng giọng, “Ngươi nói cái gì đó?”, nói xong

nàng ta chạy tót ra khỏi điện Linh Tâm, vờ như không nghe thấy một tràng cười rộ

lên ở phía sau.

Vào tháng Giêng năm Tiền Nguyên thứ bảy triều Hán Cảnh Đế,

Thái tử Lưu Vinh bị phế làm Lâm Giang vương. Tháng Tư, Hán Cảnh Đế lập Vương

phu nhân làm hoàng hậu, lập Lưu Triệt làm thái tử.

Tháng Ba năm Trung Nguyên thứ hai triều Hán Cảnh Đế, Lâm

Giang vương Lưu Vinh bị bức tử do xâm phạm thái miếu.

Tháng Giêng năm Trung Nguyên thứ ba triều Hán Cảnh Đế, hoàng

hậu bị phế Bạc thị qua đời.

Tháng Tư năm Trung Nguyên thứ bảy triều Hán Cảnh Đế, Lương

vương chết, được truy phong tên thụy là Hiếu Vương.

Thời gian cứ trôi qua hết năm này đến năm khác, người đời

cũng lớn lên rồi già đi như bóng câu qua cửa. Ngoảnh đi ngoảnh lại, A Kiều cũng

đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Nhân dịp đoàn ngựa xe của chủ nhân Đường Ấp

đi ngang rợp đất kinh thành, Hán C


Snack's 1967