
Hán, ta
tạm giả làm quân đội Hung Nô, chúng ta diễn luyện một trận trên sa bàn.”
Hoắc Khứ Bệnh thốt lên một tiếng “Được”, rồi nhổ lá cờ của
mình lên, đột nhiên từ Ô Sao Lĩnh tập kích hành lang Hà Tây. Liễu Duệ chia một
vạn người ra chặn đường. Quân đội hai bên gặp nhau ở dưới chân núi Yên Chi.
“Nếu ta hành quân với tốc độ rất nhanh”, Hoắc Khứ Bệnh xoa xoa
cằm nói, “thì hoàn toàn có thể tới đó trước khi Hung Nô kịp phản ứng.” Hắn chỉ
vào Cao Lan ở cách núi Yên Chi hơn nghìn dặm, “Chuyện thắng hay bại trong ác
chiến với Hung Nô phụ thuộc vào quân số, quân ta lại đông hơn nhiều.”
Liễu Duệ cười vang thưởng thức, quả nhiên là danh tướng
thiên tài Hoắc Khứ Bệnh. Hắn nói “Chiến thuật người Hung Nô am hiểu chẳng qua
là luồn sâu tập kích. Nếu quân Hán mạnh hơn bọn chúng ở điểm này thì lo gì Hung
Nô không bị tiêu diệt.”
“Đúng thật là vậy” Hoắc Khứ Bệnh đáp xoay người lại bẩm,
“Hoàng thượng, cuộc tỷ thí này giữa thần và Liễu tướng quân coi như là hòa
thôi.”
“Tất nhiên là Hoắc phiêu kỵ thắng”, Liễu Duệ mỉm cười, “Làm
sao Hung Nô có thể chống được Đại Hán chúng ta chứ?” Hắn nói hàm nghĩa sâu xa.
“Khứ Bệnh, chuyện trẫm đã đáp ứng cho khanh thì tất sẽ không
nuốt lời.” Lưu Triệt nhìn Liễu Duệ nói, “Suy nghĩ của Liễu khanh về chiến tranh
quả thật là không thể kể hết.”
“Đó chẳng qua là trách nhiệm của tiểu thần.” Liễu Duệ cúi đầu
đáp.
Lưu Triệt quay sang nhìn hai đứa con trai của mình và hỏi,
“Không biết công phu cưỡi ngựa bắn cung của hai vị hoàng tử như thế nào rồi?”
“Cứ điện hạ không phải là do vi thần đích thân dạy nên vi thần
không dám nói bừa.” Liễu Duệ mỉm cười nói, “Về phần Mạch điện hạ”, hắn liếc mắt
nhìn Lưu Mạch một cái rồi nói tiếp, “vi thần dám khẳng định là đã đạt yêu cầu rồi.”
“Liễu khanh muốn được ban thưởng gì không?”
“Việc này…”, Liễu Duệ lưỡng lự, “Những việc vi thần làm đều
nằm trong bổn phận trách nhiệm nên không dám kể công. Nhưng Hoàng thượng đã nói
vậy thì vi thần cũng cả gan cầu xin.” Hắn nói, “Vi thần và Đại tư nông Tang Hoằng
Dương đại nhân, Trần nương nương và Trưởng công chúa Phi Nguyệt có tình cảm kết
nghĩa anh em. Thần khẩn cầu Hoàng thượng chấp thuận cho thần và Tang đại nhân
được đến Trường Môn yết kiến một lần.”
Một lúc lâu không nghe thấy Lưu Triệt đáp lời, Liễu Duệ khẽ
liếc thì thấy vẻ mặt y cực kỳ âm trầm, đột nhiên y lên tiếng, “Trẫm tạm thời
không hỏi đến tình nghĩa giữa các khanh ở bên ngoài, nhưng trẫm vẫn muốn biết…”,
y nheo mắt, “Liễu Duệ, khanh thì không sao nhưng trẫm nhớ rằng Tang Hoằng Dương
còn nhỏ hơn trẫm một tuổi thì làm sao có thể xưng huynh gọi muội với tỷ tỷ A Kiều
của trẫm?”
Liễu Duệ ấp úng giờ mới phát hiện thấy chỗ sơ hở từ mình. Vì
bọn họ đều coi A Kiều hiện tại là Hàn Nhạn hiện đại nên theo thói quen vẫn thường
xem nàng là tiểu muội muội. Dù sao lúc xảy ra chuyện vào năm đó thì Hàn Nhạn
Thanh và Quý Đan Tạp đều chỉ là những nữ sinh mới hai mươi tuổi, coi là những đứa
trẻ lớn vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát. Tuy nhiên họ lại quên Trần A Kiều
đã hai mươi tám tuổi. Hiện giờ sau khi trải qua bảy năm ở thế giới này, tuổi thực
của Trần A Kiều đã là ba mươi lăm.
Hắn rùng mình, nghĩ rằng nếu nhắc tới số tuổi của A Kiều trước
mặt nàng thì chắc nàng sẽ phát điên lên mất. Phụ nữ từ xưa đến nay đều giống
nhau ở điểm này, chẳng thể nào chịu được việc mình đột nhiên bị mất đi tám năm
đẹp nhất của đời người. Hơn nữa, nhìn nàng căn bản không giống người ở độ tuổi
đó.
“Lúc Trần nương nương lưu lạc ở chốn dân gian, có lẽ vì sợ bị
truy sát nên cũng không nói tuổi thật, hơn nữa nhìn dung nhan của Trần nương
nương không thể đoán ra tuổi nên Tang Hoằng Dương mới ngộ nhận là nghĩa muội.
Dù hôm nay biết rồi nhưng thói quen nhất thời chưa bỏ được. Bệ hạ đã nhắc nhở,
vi thần trở về sẽ nói lại cho Tang Hoằng Dương biết để cư xử như tỷ đệ mới
đúng”, hắn khom người bẩm, đang nghĩ tới bộ dạng Tang Hoằng Dương và Trần A Kiều
gầm gừ, với nhau thì đã nghe Lưu Triệt cười phá lên, “Vào lúc này thì các khanh
cũng không tìm thấy được nàng đâu.”
“Đa tạ Hoàng thượng.” Lúc Liễu Duệ khấu tạ, hoàn toàn không
biết hiện giờ Trần A Kiều đã không còn ở trong cung Trường Môn mà đã xuất hành
ra ngoài cùng với Lưu Lăng.
Phủ Mạt Lăng hầu.
Lúc phu nhân Kim Nga của Đan Dương hầu nghe thấy người hầu
vào báo là Phi Nguyệt Trưởng công chúa Lưu Lăng trở về phủ thì nhíu mày vẻ kỳ lạ
nhưng vẫn không giấu nổi vui mừng. Bản thân Kim Nga dù không có huyết thống
hoàng gia nhưng ngoại tổ mẫu[1'> lại là đương kim Vương thái hậu nên cũng xem là
cháu ngoại gái của Hoàng thượng.
[1'> Ngoại tổ mẫu: Bà ngoại.
Nói đến thân thế của nàng ta thì phải nói lại chuyện riêng
tư của Vương thái hậu lúc còn trẻ.
Vương thái hậu trước khi tiến nhập phủ của Hoàng đế từng được
gả cho một nhà họ Kim, vợ chồng hòa thuận, sinh ra một người con gái, sau này
chính là Tu Thành quân. Đoạn ẩn tình được giấu giếm rất lâu cho đến khi Hán Vũ
Đế lúc tuổi còn trẻ nghe được, đích thân ngự giá đi đón người tỷ tỷ khác cha của
mình về. Lúc đó người tỷ tỷ này nghĩ sẽ khó giữ được mạng, vô