Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210904

Bình chọn: 10.00/10/1090 lượt.

ói tiêu tan mất trước cơn tức

giận trách than của A Kiều. Lúc đó, nàng là con gái của Trưởng công chúa Quán

Đào, cháu gái ngoại yêu nhất của Đậu thái hậu, còn y chỉ là một hoàng đế mới

lên ngôi chưa có thực quyền. Nhưng một người như y làm sao có thể chịu đựng bị

người khác kiềm chế, khuất nhục? Vì thế mà y mới thích cô gái có dung nhan và

tính cách dịu dàng như Vệ Tử Phu, chán ghét Trần A Kiều kiêu căng ngạo mạn, cho

dù vẫn biết thật ra trong lòng nàng rất yêu mình.

Thế rồi có một ngày, nàng không khóc nữa, không gây náo loạn

nữa nhưng nàng đứng yên lặng ở đó lạnh nhạt với y, giữ lễ mà lại xa cách…Dường

như tất cả những gì trong quá khứ của hai người chỉ là khoảnh khắc nhất thời,

thậm chí nàng cùng với người con gái có tình tỷ muội nhưng từng quan hệ tình ái

với phu quân của mình trong chớp mắt đã coi y như người xa lạ. Nếu như có thể thừa

nhận, thì giờ khắc này thật sự trong lòng y có một loại cảm giác gọi là ‘lòng dạ

rối bời’. Bởi vì chính y đã ruồng bỏ nàng trước.

Trần A Kiều vẫn nhẹ nhàng, “Duyên phận của con người rất kỳ

lạ. Năm xưa thiếp cũng không thể tưởng tượng đến.” Nàng cúi đầu bảo con, “Mạch

Nhi, con dẫn Tảo Tảo ra ngoài tìm dì Lăng chơi.”

Lưu Mạch lo lắng nhìn mẹ rồi quay người dẫn Lưu Sơ ra khỏi

điện Bát Nhã. Lưu Triệt nhìn điện Bát Nhã trong nháy mắt chỉ còn lại có hai người

khẽ ngâm ngợi: “‘Đời người như lúc mới gặp nhau’, A Kiều tỷ, nàng oán trẫm

sao?”

“Sấm sét hay mưa móc đều là ơn vua.” Nàng quay đầu nhìn thẳng

vào mắt y gằn từng chữ, “Cho nên, thiếp không oán.”

“Nếu như A Kiều tỷ năm đó cũng có thể nghĩ được như vậy thì

chắc là chúng ta sẽ không đi đến nước này đâu nhỉ?” Lưu Triệt hỏi khẽ, quay đầu

nhìn sang chỗ khác.

“Triệt Nhi!” Trần A Kiều không phải là không hiểu, nếu muốn

đẩy y xa cách thì có quá nhiều cách, hoặc là kiêu ngạo ngất trời giống như lúc

trước, hoặc là rụt rè khép nép, thế nhưng… nàng nhìn Lưu Triệt cảm thấy người

đàn ông này vừa xa lạ lại vừa thân thiết. Nàng đồng thời có cả linh hồn của Hàn

Nhạn Thanh và Trần A Kiều nên không thể nào sắm vai ngu xuẩn như trước kia. Lần

đầu tiên gặp mặt Lưu Triệt kể từ khi sống lại, cảm xúc lẫn lộn giữa yêu thương

ngập tràn và oán hận đồng thời dấy lên khiến nàng có một khao khát được phơi

bày sự thực trần trụi trước mặt y, khiến cho y phải kinh ngạc, khiến cho y phải

hối hận, cho dù làm cho y tổn thương một mà bản thân mình có phải trả giá lớn gấp

ba lần, nàng cũng cam lòng. Dường như chỉ có như thế mới an ủi được Trần A Kiều

đã thiệt thòi yêu thương đơn phương suốt bao năm.

“Cho dù không còn tình phu thê thì chúng ta vẫn còn là biểu

tỷ và đệ đệ. Vì điểm này, Hoàng thượng hãy để cho thiếp được gọi mấy tiếng Triệt

Nhi, nhưng từ sau hôm nay trở đi thiếp sẽ không bao giờ gọi nữa.” Nàng cười

trào phúng, lạnh lùng nhìn y, “Nếu năm đó thiếp có đủ dịu dàng hay lễ độ thì

chúng ta sẽ không đi đến bước này thật sao?”

“Trong mắt A Kiều trước kia chỉ có một mình người, nàng vì

người thậm chí có thể làm trái ý mẫu thân ở một mức độ nào đó. Nếu người chịu

khó tâm sự với nàng thì chưa chắc nàng đã không chịu giúp người, giúp người

ngăn chặn bên ngoại Trần gia, giúp người lấy lại những thứ người muốn. Chỉ cần

người chịu yêu thương nàng. Được rồi, người không chịu cũng được, nhưng sao người

lại có thể vừa lợi dụng nàng vừa lạnh lùng nhìn nàng cười nói, khi không còn lợi

dụng được nữa thì lập tức ban ra một đạo chiếu thư phế bỏ luôn nàng?” Trần A Kiều

nheo mắt, giọng nói lạnh băng, dường như động tới người bên cạnh thì không thể

nào áp chế được tâm tình.

“Tất cả mọi người đều nói rằng A Kiều tỷ trở về lần này

thông minh hơn trước kia.” Nàng lờ mờ thấy Lưu Triệt đang nhếch miệng, nói vẻ

châm chọc lẫn khinh miệt, “Nhưng trong bản chất, A Kiều tỷ vẫn là người đơn giản

như vậy.”

Lửa giận bốc lên, nàng cố gắng kiềm chế để không bốc đồng

cào cấu y như trong quá khứ mà chỉ đáp: “Những năm thiếp ở bên ngoài đã nghe thấy

mọi người truyền tụng một bài thơ, còn chưa đọc xong thì đã rơi nước mắt.”

“Thế à?”

“Không biết Triệt Nhi đã từng được nghe hay chưa?”

“Vua Hán chuộng A Kiều, xây cung vàng khóa chặt

Tiếng ho động trời xanh, vui bảo là tiếng nhạc

Nuông quá làm thương hết, ghen nhiều khiến tình tan

Trường Môn một bước ngang, xe không buồn ghé tới

Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt

Tình chàng và ý thiếp, chia hai ngả tây đông.

Xưa là đóa phù dung, nay thành cỏ đứt rễ

Sắc mê người có thể, được bao sâu, bao lâu…”

Nàng ngâm nga từng câu từng chữ, nhìn phản ứng của Lưu Triệt,

“Khi đó thiếp liền thề với lòng mình là sẽ không bao giờ để phải bi thảm như vậy

nữa, tự mình hại mình còn bị người khác chê cười.”

“Triệt Nhi, người tự vấn lòng xem trong suốt bao nhiêu năm

qua người đã từng dừng xe trước cung Trường Môn lấy một lần hay chưa. Vậy thì

hôm nay có quay đầu lại cũng đã muộn rồi.”

“Trước kia, A Kiều vẫn nghĩ, Vệ Tử Phu có gì tốt khiến người

nhẫn tâm ruồng bỏ biểu tỷ thanh mai trúc mã của mình, tình nguyện chịu thiệt ở

với một ca cơ hèn mọn? Sau này nàng hiểu, đàn ông đã phụ bạc thì


Ring ring