
ăng thì Trần
A Kiều cũng không thể nào ra khỏi Trường Môn được. Nàng cũng không hy vọng giấu
được quá lâu nên ra khỏi phủ Mạt Lăng hầu là về cung ngay. Nhân lúc không có
Lưu Lăng bên cạnh, nàng đành phải sắm vai một nhân vật có khả năng phi thường
vượt nóc. Trần A Kiều học công phu của Triêu Thiên môn, lúc đầu vì hiếu kỳ đối
với khinh công nên tập luyện vô cùng chăm chỉ. Đến lúc này thì ngay cả Du hiệp
Quách Giải cũng chỉ tương đương với nàng nên chuyện ra vào cửa cung cũng không
phải là việc khó. Về đến cung Trường Môn, nàng giật nảy mình khi thấy một nội
thị áo xanh đang đứng ở hành lang. Đó là Thượng Vô Câu, vốn thân cận bên thánh
giá. Dưới hiên là một hàng người mặt tái nhợt đang quỳ dưới ánh mặt trời chói
chang, gồm Lục Y và đám nội thị cung nữ của cung Trường Môn. Nàng chợt thấy
lòng trầm xuống, hiểu là đã xảy ra chuyện.
“Trần nương nương!” Thượng Vô Câu cúi đầu hành lễ. Hắn làm
ra vẻ như không thấy nàng đang mặc y phục đàn ông. “Hoàng Thượng phái nô tài
đưa bốn món châu báu đến cho nương nương. Khi đến mới biết nương nương không ở
trong cung. Bọn nô tỳ này lơ là nhiệm vụ không chịu hầu hạ chủ nhân nên Hoàng
thượng ra lệnh bắt bọn chúng quỳ một ngày một đêm trước cung Trường Môn rồi tự
vào nội đình chịu đánh mười gậy coi như là hình phạt.”
“Do ta muốn xuất cung đó”, Trần A Kiều bình thản, hơi nheo
nheo mắt, nhìn ngược ánh mặt trời, phong thái nàng cực kỳ khoan thai tôn quý.
Nàng đã làm hoàng hậu bao nhiêu năm nên tự nhiên có một khí thế trang nghiêm bất
khả xâm phạm. Thượng Vô Câu không dám nhìn thẳng, bất giác cúi đầu xuống nghe
nàng nói tiếp, “Nếu muốn trừng phạt thì trừng phạt ta đi, cần gì phải chấp nhặt
bọn họ.”
“Nô tài không có quyền quyết định”, Thượng Vô Vâu nhăn nhó,
“Hoàng thượng ở điện Tuyên Thất, nếu nương nương có ý kiến gì thì cứ nói với
Hoàng thượng.”
Trần A Kiều nhướng mày, nhìn bọn nô tỳ quỳ thành hàng, gương
mặt Lục Y lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng, mồ hôi toát ra như tắm, nàng đã giảm bớt
khí thế mặc dù không hề muốn. Đám nô tỳ của nàng có thể quỳ đủ một ngày một đêm
như làm sao chịu nổi mười gậy? Kiếp trước nàng đã từng nghe những câu chuyện cổ
về những nhân vật nữ chính vì mạng sống của những người bên cạnh mà thỏa hiệp hết
lần này đến lần khác, vì thế mà từng bước đẩy mình vào chỗ chết. Tuy thế khi
chuyện xảy ra với chính bản thân mình thì nàng lại không thể phó mặc. Dù sao đó
cũng là những người đã sống với nàng lâu nay, hơn nữa nàng biết nếu mình không
chịu lui bước này thì Lưu Triệt có thể sẽ xử trí một cách tàn nhẫn cho dù biết
rằng đám cung nhân không có tội.
Nàng cúi đầu suy nghĩ, một khi bước vào điện Tuyên Thất thì
đồng nghĩa với việc bản thân đã thua một bước trong cuộc đối đầu với Lưu Triệt,
trong khi nàng không hề muốn từ nay về sau sẽ ở thế bị động. Nói cho cùng cũng
do nàng quá kiêu ngạo. Nàng cắn răng, vô cùng hối hận. Tại sao mình lại không
chịu nổi những ngày tháng đơn điệu ở cung Trường Môn, nghe lời ngon ngọt của
Lưu Lăng trông cậy vào sự may mắn sẽ không bị phát hiện chứ?
“Nương nương!” Trong đình viện, tám người liên tục dập đầu
xuống đất, “Nô tỳ có lỗi, nô tỳ cam tâm tình nguyện chịu phạt không dám oán hận.”
“Các ngươi”, Trần A Kiều cắn môi nhìn Mạc Ưu quỳ đến bật máu
đầu gối, hừ một tiếng, đĩnh đạc đi vào viện Bát Nhã. Mặc dù theo nàng thì việc
một mình xuất cung cũng chẳng to tát gì nhưng nàng cũng hiểu rằng ở thời đại
này, chỉ với sai lầm đó là có thể bị bãi xuất khỏi chức vị cung phi. Đương
nhiên, Lưu Triệt không thể trừng phạt nàng. Một là do nàng đã là phế hậu, hai
là nàng còn có chỗ dựa rất mạnh, chỉ cần không chạm nọc Lưu Triệt thì chắc chắn
y cũng không muốn xuống tay với nàng, phá vỡ thế thăng bằng vô cùng nhạy cảm
lúc này.
“Thế này…” Thượng Vô Câu nhìn Trần A Kiều ôm đệm đi tới chỗ
Mạc Ưu, nói: “Quỳ lên đệm đi!”
“Nương nương”, Mạc Ưu sợ hãi nói: “Nô tỳ làm sai thì phải chịu
phạt.”
“Hoàng thượng có nói là không được quỳ lên đệm không?” Trần
A Kiều nhướng mày hỏi Thượng Vô Câu. Rồi nàng xoay người lại nói: “Do ta làm
liên lụy đến các ngươi.”
Nàng đứng lên, nhìn cảnh Mạc Ưu và các cung nhân cảm động đều
rơi nước mắt mà trong lòng thấy đau buồn. Rõ ràng nàng làm liên lụy tới bọn họ
nhưng bọn họ lại không mảy may oán hận mà còn mang ơn đội nghĩa đối với chút ân
huệ của nàng.
Trần A Kiều vào điện thay một bộ cung trang bình thường. Lúc
búi tóc, nàng bỗng nổi giận vì Lục Y hàng ngày vẫn chải tóc cho mình giờ lại
đang quỳ ở ngoài cung. Nàng chỉ búi một kiểu tóc đơn giản thông thường ở thời
hiện đại rồi nghênh ngang ra khỏi Trường Môn, đi về hướng điện Tuyên Thất. Thượng
Vô Câu trợn mắt há mồm trông theo.
Điện Tuyên Thất.
“Mạch nhi! Cứ nhi!” Lưu Triệt đi đi lại lại vài bước ở trong
điện rồi ngồi xuống hỏi: “Các con đã ở Bác Vọng hiên một thời gian, có tiến bộ
gì không?”
“Khởi bẩm phụ hoàng”, Lưu Cứ chắp tay bẩm rất khuôn phép,
“Thạch đại nhân và Trang đại nhân đều là bậc đại nho đương thời, nhi thần tự thấy
theo học bọn họ được lợi rất nhiều.”
“Ừm”, Lưu Triệt vui vẻ hỏi tiếp, “Còn Mạch