
đâu cần phải
có lý do gì, huống chi còn có quá nhiều suy tính chính trị bên trong đó. Chỗ tốt
của cô ta chẳng qua là biết đúng mực. Bản tính của Hoàng thượng quá lạnh lùng,
chưa từng có một cô gái nào khiến người thực sự yêu thương. Vì thế thiếp đành
buông bỏ. Một A Kiều quá yếu ớt không thể gánh chịu nhiều áp lực như vậy, dứt
khoát không làm được. Hiện giờ thiếp cũng đã có thể làm một người biết đúng mực,
sẽ an phận thủ thường ở cung Trường Môn, không làm ra chuyện mất thân phận
hoàng gia, chỉ cần người vĩnh viễn đừng dừng xe trước cung Trường Môn nữa. Lúc
trước đã không dừng thì sau này vĩnh viễn cũng không cần dừng.”
Lưu Triệt nhìn người con gái đối diện đang dõi ánh mắt đau
thương nhìn về phía mình, bỗng nhiên có cảm giác tê tái, trong lòng mờ mịt như
đã vĩnh viễn đánh mất đi một thứ gì đó khiến y vô cùng đau đớn nhưng không thể
nào cứu vãn được nữa, cho dù y đã từng vứt bỏ nó như một chiếc dép hỏng.
“Triệt Nhi, người là hoàng đế, cũng là phu quân của một nữ
nhi. Rất nhiều năm sau, A Kiều mới nhận ra rằng thuở trước nàng đã quá ngu ngốc
chỉ nghĩ người là trượng phu của nàng mà không nhìn thấy thân phận hoàng đế của
người nên mới chọc giận người. Thế nhưng người cũng đã phá đi hình ảnh trượng
phu trong mắt nàng nên từ nay về sau nàng chỉ có thể xem người là Hoàng thượng
đương triều, ngoài ra chỉ là người xa lạ.”
Nàng cúi đầu nói khẽ: “Chúng ta nên như khi sáu tuổi hồi trước,
người không biết trên đời có thiếp, thiếp không biết trên đời có người, như vậy
chẳng phải rất tốt sao? ‘Đời người nếu mãi như vừa gặp’, thật ra thiếp thích
câu ‘Gặp nhau chẳng bằng không gặp’ hơn. Đã không gặp nhau thì sao còn có chuyện
thương tâm ngày hôm nay.” Giọng của nàng lãnh đạm, nghe như một lời ai điếu.
“Hai người ở chung nhất định sẽ có một người bị tổn thương,
dĩ nhiên là người đã không quan tâm đến thiếp thì thiếp cũng không nhớ tới người.
Người thắng thiếp thua, được làm vua thua làm giặc, đã dám đánh cuộc thì phải
chấp nhận thắng thua.”
Đó là nỗi oán hận của Trần A Kiều mà cũng là nhận thức của
Hàn Nhạn Thanh. Dù thế nào thì Trần A Kiều cũng cảm thấy nên có một cách xử
trí, một cái kết cho cuộc tình duyên này. Nàng không muốn tranh đấu với một đám
nữ nhân trong nội cung hiểm ác, tình nguyện bày tỏ tất cả tâm sự của mình để dù
có chịu tai họa ngập đầu thì cũng không thẹn với lòng.
“A Kiều, nàng say rồi.” Nàng cảm giác như Lưu Triệt vừa đứng
dậy, bước tới, “Có lẽ những gì nàng vừa nói đều là đúng nhưng nàng dựa vào cái
gì để nhận định rằng trẫm sẽ làm theo ý của nàng?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc
vang lên bên tai khiến cả người nàng cứng ngắc. Nàng còn chưa kip phản ứng thì
Lưu Triệt đã chắp tay đi ra khỏi điện Bát Nhã.
Nửa sau năm Nguyên Sóc thứ sáu, phế hậu Trần A Kiều dẫn
Hoàng tử trưởng Lưu Mạch trở về đế đô Trường An, Hoàng thượng ban cho về ở Trường
Môn gây sự chú ý của mọi người. Tháng Chín năm Nguyên Sóc thứ sáu, Hoàng thượng
đến Trường Môn, khi ra về không vui. Mọi người thấy A Kiều không được Thánh thượng
sủng ái lần nữa thì hết sức lo lắng.
Điện Tuyên Thất.
“Hoàng thượng, Đại Hán chúng ta mấy lần đại chiến với Hung
Nô, mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng không hoàn toàn tiêu trừ được hậu họa,
lần này chúng vẫn…”, Hoắc Khứ Bệnh chỉ vào hành lang Hà Tây trên bản đồ quân sự,
“uy hiếp bên sườn chúng ta. Khứ Bệnh thiết nghĩ trong vòng vài năm tới cần phải
tiến hành thêm một cuộc chiến với Hung Nô, đánh đuổi hoàn toàn chúng khỏi hành
lang Hà Tây.”
“Vậy à”, Lưu Triệt lật tờ công văn trong tay nói, “Dạo này
Khứ Bệnh nghiện đánh giặc rồi?”
“Những gì thần nói đều là thật.” Thiếu niên không phục đáp,
“Hoàng thượng cũng không thích có một con cọp ở bên cạnh có thể cắn chúng ta bất
cứ lúc nào phải không ạ?”
“Trước hết khanh hãy rèn luyện Phiêu kỵ binh của mình đi đã.
Nếu có thể hơn được Khâu Trạch kỵ của Liễu Duệ thì trẫm sẽ cho khanh cầm quân
trong lần xuất binh đánh Hung Nô sắp tới.”
“Hoàng thượng!” Hoắc Khứ Bệnh cười lộ hàm ràng trắng bóng,
“Huấn luyện phiêu kỵ cần phải có thời gian, thần rất bội phục Liễu tướng quân,
Hoàng thượng cho thần và Liễu tướng quân so tài một trận. Nếu thần thắng, Hoàng
thượng sẽ ban thưởng như vừa mới hứa có được không?”
“Được!” Lưu Triệt rốt cuộc vẫn còn máu nóng của tuổi trẻ nên
cũng khá hăng hái, “Dương Đắc Ý tuyên Trường Bình hầu Vệ Thanh và Trường Tín hầu
Liễu Duệ vào cung.”
Dương Đắc Ý tiến lên bẩm, “Hoàng thượng quên mất là trước
đây đi phân công Trường Tín hầu dạy Hoàng tử trưởng Lưu Mạch công phu cưỡi ngựa
bắn cung, vậy nên Liễu hầu lúc này vẫn còn ở Bác Vọng hiên.”
Vị Tam hoàng tử Lưu Hoành còn quá nhỏ, hiện giờ chỉ có Hoàng
tử trưởng Lưu Mạch và Nhị hoàng tử Lưu Cứ đến Bác Vọng hiên học tập.
“Vậy sao?” Lưu Triệt suy nghĩ một thoáng rồi cũng không để ý
“Vậy bảo cả hai hoàng tử cùng tới đây.”
“Dạ”, Dương Đắc Ý khom ngươi lui ra.
Lưu Triệt dẫn Hoắc Khứ Bệnh tới thao trường cưỡi ngựa bắn
cung trong cung Vị Ương, Trường Tín hầu Liễu Duệ và hai vị hoàng tử đã chờ sẵn ở
đó, ngoài ra còn có cả Công chúa Duyệt