
Trữ Lưu Sơ không rời xa ca ca lấy một bước.
Lát sau, Trường Bình hầu Vệ Thanh cũng chạy tới. Hắn nhìn Liễu Duệ đứng giữa
thao trường mỉm cười mà lòng bồi hồi bởi năm đó Liễu Duệ bắt đầu phất lên cũng
chính từ thao trường cưỡi ngựa bắn cung này. Hắn nhìn hai đứa trẻ trạc tuổi
nhau đứng trước Liễu Duệ, một đứa là cháu ngoại hắn, còn đứa kia… Hắn nheo mắt
lại nhìn những vết tím bầm hằn lên trên người Lưu Mạch, không rõ là do bị người
của cung Vị Ương ngược đãi hay là do Trần gia cố ý lấy hình dáng này xuất hiện
trước mặt Thánh thượng nhằm đạt được một mục đích gì đó? Nhưng nếu là như vậy
thì tại sao lại không thấy Công chúa Duyệt Trữ, với tính cách không hề biết
kiêng nể, có dấu hiệu nổi giận hay bảo vệ? Nhìn kỹ lại thấy không đúng, người
khác thì không nói làm gì, nhưng ngay đến Lưu Cứ cũng nhìn về phía ngươi anh
cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt có vẻ kính sợ.
“Trọng Khanh đã tới rồi.” Lưu Triệt tỏ vẻ mặt như thường
không hề biểu lộ một dấu hiệu gì, nói giọng đều đều, “Khứ Bệnh muốn khiêu chiến
Trường Tín hầu, khanh là cậu thì thấy thế nào?”
“Khứ Bệnh trẻ người non dạ, không biết nặng nhẹ nhưng nghé
con đâu biết sợ hổ chứ? Nếu Liễu tướng quân nguyện ý chỉ giáo cho một chút thì
Trọng Khanh cảm kích khôn cùng.” Vệ Thanh chắp tay cười nói ôn hòa.
“Suốt ngày đánh đánh giết giết thì có ra gì đâu”, Lưu Sơ kéo
tay ca ca, bĩu môi nói.
“Ái” Lưu Mạch co tay lại, Lưu Sơ lập tức buông ra và nói:
“Ca ca đau à, để muội thổi cho.” Cô bé không quên lườm Liễu Duệ. Liễu Duệ trông
thấy rõ ràng, bật cười nói, “Con trai bị đau một chút có là cái gì? Năm xưa ta
tập luyện lăn lê bò toài còn bị thương nghiêm trọng hơn nhiều. Người khác thì
không biết chứ chính mẫu thân và dì Lăng của cháu năm xưa cũng bị huấn luyện khổ
cực hơn nhiều các cháu bây giờ.”
“Nói bậy!”, Lưu Sơ trừng mắt nhìn hắn, “Mẫu thân và dì Lăng
trước kia có thân phận gì mà phải luyện cưỡi ngựa bắn cung chứ?”
“Thôi nào”, Lưu Mạch an ủi muội muội, “Không đau lắm đâu.
Lúc trở về mẫu thân trông thấy sẽ rất đau lòng, muội không được đổ dầu vào lửa
đấy.”
“Đau lòng thì sao, không phải là ngày mai mẫu thân sẽ lại bắt
ca ca ra ngoài à?”
Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đưa mắt nhìn nhau, cùng hiểu rằng
những vết bầm trên người Lưu Mạch đều là do luyện tập cưỡi ngựa bắn cung bị ngã
mà có. Xem ra Liễu Duệ tuy là nghĩa huynh của Trần A Kiều, cháu ngoại lại có
thân phận tôn quý nhưng cũng không quá thương xót. Thậm chí bản thân Trần A Kiều
là mẫu thân nhưng cũng bỏ mặc đứa con cơ hồ là bùa bộ mạng của cả gia tộc họ Trần
phải chịu khổ như vậy. Cũng may Lưu Mạch là một đứa trẻ có hiểu biết, nếu không
chắc sẽ oán trách muốn chết. Hoắc Khứ Bệnh thở dài, thầm nén nỗi thất vọng mơ hồ
đối với đứa em họ Lưu Cứ của mình. Lưu Cứ cũng được gia tộc họ Vệ coi là vận mệnh
nhưng từ nhỏ đến lớn luôn được nuông chiều, được mẫu thân giữ rịt, nâng niu
trong lòng bàn tay sợ té ngã. Nếu đứa trẻ như vậy sau này trở thành hoàng đế Đại
Hán… Hắn lắc đầu dù sao cũng là em họ của mình nên cũng không thể thật sự hoàn
toàn bỏ mặc được.
“Nhưng Công chúa Duyệt Trữ nói cũng có phần đúng.” Liễu Duệ
ngẩng đầu nói, “Tranh đấu cá nhân chỉ là cái dũng của kẻ thất phu, đối với quân
nhân như chúng ta thì thật ra thắng cũng không đáng để huênh hoang.”
“Ừm”, Vệ Thanh gật đầu, “Liễu tướng quân nói cũng có lý,
quân nhân có cái gì phải so đo chứ?”
“Hoàng thượng”, Liễu Duệ xoay người bái lạy nói, “Nếu Hoàng
thượng cho phép thần sẽ đấu chiến thuật với Hoắc tiểu giáo úy có được không?”
“Các khanh đều có hứng thú, trẫm sẽ đứng bên xem cuộc chiến
nhé.” Lưu Triệt khoanh tay, xoay người lại nói, “Khứ Bệnh, nếu khanh thắng thì
lời hứa của trẫm vẫn có hiệu lực.”
Hoắc Khứ Bệnh nóng lòng muốn thử sức, bèn hỏi, “Phương pháp
thi đấu như thế nào?”
Liễu Duệ mỉm cười, gọi một nội thị tới căn dặn mấy câu. Nội
thị gật đầu chỉ lát sau đã bê một chiếc mâm đựng rất nhiều đất cát trở lại.
Lưu Sơ cúi xuống bên cạnh Liễu Duệ, le lưỡi trêu chọc, “Xấu
mặt chưa. Liễu bá bá lớn thế rồi vẫn còn nghịch đất sao?”
Liễu Duệ trong phút chốc nổi xung lên muốn gõ cho cô bé một
cái vào đầu nhưng thấy Lưu Triệt ánh mắt lấp lánh đang nhìn mình chằm chằm thì
cuối cùng cũng kiềm chế lại. Liễu Duệ đắp đất cát trong mâm thành địa thế hành
lang Hà Tây, chưa đắp xong đã nghe Hoắc Khứ Bệnh “ồ” lên một tiếng thì hiểu rằng
Khứ Bệnh đã nhìn ra. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Hoắc Khứ Bệnh hai mắt sáng ngời,
nói, “Phương pháp này cũng hay, thoáng trông cũng biết là hành quân đánh giặc.”
Lưu Triệt và Vệ Thanh trong phút chốc cũng hiểu ra. Lưu Triệt
nhìn về phía Liễu Duệ với ánh mắt đầy suy tư. Y liếc mắt nhìn ba con. Lưu Mạch
đang nhìn sa bàn, khẽ mỉm cười như có thu hoạch còn Lưu Cứ và Lưu Sơ thì chỉ
ngơ ngác nhìn nhau.
Liễu Duệ lấy vài lá cờ cắm xuống đánh dấu địa hình và binh lực
của hai bên rồi giải thích, “Đây là bản đồ địa hình hành lang Hà Tây. Nếu cuộc
chiến Hán Hung lại xảy ra thì trước tiên tất phải ở nơi này. Hoắc tiểu tướng
quân, ta và ngươi chia làm hai bên, ngươi nắm quyền thống soái của Đại