
đang chơi môn ấy đâu.”
“Cho dù là cờ gì thì cũng đều như vậy.” Trần A Kiều nói chuvện
nên bị phân tâm, sơ sẩy hạ nhầm một quân cờ, vì vậy tỏ vẻ ảo não, vội vàng hoãn
lại, “Nước này không tính nhé.”
Lưu Lăng đưa tay ngăn lại, “A Kiều tỷ tỷ, tiếp theo câu ‘Xem
cờ chẳng nói là quân tử’ là câu gì?”
Trần A Kiều ớ ra, đành phải chịu thua nước này. Lưu Lăng hạ
xuống một quân cờ và thu về năm quân đen rồi đắc ý, “Ván này tỷ lại thua, phạt
uống một chén.”
Nàng cười ngất, rót một chén rượu đưa cho Trần A Kiều. A Kiều
đón lấy, đang định uống cạn thì nghe thấy tiếng lá trúc sột soạt, Thành Liệt chạy
đến quỳ xuống báo, “Nương nương, Trưởng công chúa”, thở hổn hển, “Hoàng thượng,
Hoàng thượng đến cung Trường Môn.”
Trần A Kiều nghiêng đầu nhìn lại. Đúng vào lúc này, một cơn
gió thu thổi qua, cành trúc trên đỉnh đầu dạt đi khiến nàng bắt gặp ánh mắt sắc
lẹm vừa xa lạ vừa quen thuộc đang nhìn xoáy xuống của Lưu Triệt ở trong điện
Bát Nhã. Nụ cười trên mặt nàng dần dần nhạt đi, khuôn mặt trở lại nét đoan
trang mà xa cách.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Nàng cúi đầu.
“Ca ca”, Tảo Tảo ở bên cạnh hỏi, “Vế sau của câu ‘Xem cờ chẳng
nói là quân tử’ là gì?”
“Xuống nước không hồi ấy trượng phu”, tiếng Lưu Mạch trả lời
truyền đi theo làn gió.
Điện Bát Nhã.
“Không biết Hoàng thượng tới đây, thần thiếp không kịp tiếp
đón từ xa, mong được thứ tội.”
Lưu Triệt nhìn A Kiều. Nàng tỏ ra lễ độ nhưng lạnh nhạt.
Trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác cực kỳ xa lạ. Chẳng lẽ đây chính là
A Kiều người con gái đã lớn lên cùng y, người thường không thể che giấu được
vui buồn hờn giận, người đã yêu y không hề suy tính, yêu, hận đều rất cực đoan
đó sao? Y bỗng nhiên hoài nghi, nhưng hàng lông mày đó, cặp mắt đó đúng là của
A Kiều, không ai quen thuộc hơn y, không thể nhầm lẫn.
Bảy năm không gặp, tháng năm ưu ái nàng nên không lưu lại
bao nhiêu dấu vết trên khuôn mặt. Vẫn là dung nhan rực rỡ như hoa đào năm xưa
nhưng ẩn đi vẻ rạng ngời, lắng đọng một phần sắc sảo, an tĩnh ẩn mình như đóa
hoa sen. Vì trận cờ hôm nay nên đoán chừng nàng đã uống chút rượu. Vị của Bích
Nhưỡng Xuân mặc dù thuần khiết nhưng vì được chưng cất nên mạnh hơn loại rượu
nhất phẩm thời sơ Hán rất nhiều. Một dải đỏ thẫm bắt đầu từ má nàng kéo dài đến
cổ, đẹp như hoa đào chớm nở, lại thêm đôi mắt long lanh như nước hồ thu.
“A Kiều tỷ nói đùa rồi, trẫm làm sao có thể trách tội bởi một
chuyện nhỏ như vậy được chứ?” Lưu Triệt đứng tựa lưng vào song cửa sổ, đột
nhiên bật cười.
Nàng cảm giác cả người mình run lên, cố hết sức mới có thể
áp chế được cơn rùng mình. Nàng nhìn Lưu Triệt vẻ khó hiểu. Người trước mặt
nàng đây đã đủ tàn nhẫn để phế bỏ nàng, vậy mà sao khi gặp lại, y vẫn có thể gọi
nàng bằng cái tên ấm áp lúc thơ bé kia?
“Trước kia A Kiều tỷ không khách sáo như vậy.” Lưu Triệt
nhìn nàng ánh mắt sâu thẳm.
“Người ta sẽ không thể ngây thơ sau khi đã bị ngã vỡ đầu chảy
máu.” Nàng thản nhiên đáp, không hề đổi sắc.
“Đây chính là Mạch Nhi?” Lưu Triệt thong thả bước về phía đứa
con lần đầu gặp mặt.
Lưu Mạch đưa mắt nhìn y, đôi mắt đen láy sáng lóng lánh. Đây
là lần đầu tiên Lưu Triệt nhìn con trai ở khoảng cách gần như vậy. Y cảm thấy mặt
mũi rất quen thuộc, giống mình hơn so với Lưu Cứ, Lưu Hoành. Lòng mềm lại, y dịu
giọng, “Qua đầu năm trẫm sẽ lập Bác Vọng hiên, dạy các hoàng tử viết chữ luyện
võ, Mạch Nhi cũng tới đó đi.”
“Đa tạ Hoàng thượng ra ân.” Trần A Kiều xoay người đối diện
với Lưu Mạch nhắc nhở: “Còn không mau tạ ơn với Hoàng thượng.”
Lần đầu nhìn thấy Lưu Triệt, Lưu Mạch biết người đàn ông này
là hoàng đế Đại Hán, cũng là phụ thân của mình. Nó đứng trong điện, thấy trong
lòng vừa ngăn cách vừa hoảng sợ. Rõ ràng là phụ thân của nó và muội muội nhưng
hồi đó đã bất chấp tất cả làm tổn thương mẫu thân, bỏ mặc mẫu thân nhiều năm
lưu lạc. Được đoàn tụ sau bao ngày xa cách, phụ thân vẫn tiếp tục đẩy mẹ con họ
vào chốn cung đình đầy rẫy cạm bẫy, bị cung nhân phi tần lén cười nhạo, thậm
chí gặp nhau rồi còn lấy giọng xa cách như thế để hỏi han, phê bình, thăm dò,
hoặc theo nói như mẫu thân là “thi ân.” Nhưng dù sao nó vẫn là đứa bé có lý
trí, không nông nổi đòi quyền lợi như Lưu Sơ nên cúi đầu, không tự ti cũng
không kiêu ngạo nói, “Tạ ơn Hoàng thượng!”
Lưu Triệt bỗng cảm giác rõ ràng rằng có một bức màn vô hình
đang ngăn cách, khiến hai bên không thể tiến gần lại với nhau. Y cảm thấy hơi
buồn cười, thấy Lưu Sơ đang hết nhìn mình rồi lại quay sang nhìn mẫu thân, lúng
túng không biết phải làm sao. A Kiều, đã nhiều năm trôi qua, nàng đã trưởng
thành đến độ này rồi sao? Lạt mềm buộc chặt thì cũng phải có mức độ chứ, nếu
quá đi thì sẽ lại thành trồng nứa ra lau.
Y dò hỏi, “Nhiều năm không gặp, bây giờ thấy giao tình giữa
A Kiều tỷ và Lăng Nhi tốt lên, thật đáng mừng nhỉ?” Năm xưa trong biệt viện của
Hoài Nam vương ở phía đông thành Trường An, y gọi một tiếng Lăng Nhi, khi xoay
người, lại nhìn thấy A Kiều đứng ở ngoài viện, khuôn mặt trắng bệch như tuyết.
Một chút áy náy của y nếu có thì cũng như mây kh