
ử khóng?”
“Ồ… đây chính là cây nho à.” Lưu Sơ cười cười, vẻ háo hức muốn
được nếm thử.
“Bóc vỏ ra là có thể ăn được. Tại sao Công chúa lại ở chỗ
này?”
“Ừm”, Lưu Sơ cau mày, “Hơi chua nhưng vẫn ngọt, mùi vị không
tệ.”
“Nếu Công chúa thích thì hôm khác thần sẽ mang thêm tới cho
Công chúa.”
“Công chúa Duyệt Trữ.” Dương Đắc Ý từ trong điện Chương Tức
bước ra, mỉm cười nói, “Hoàng thượng nghe tiếng Công chúa liền lệnh cho vào,” Hắn
xoay người nói giọng nhàn nhạt, Bác Vọng hầu cũng vào đi.”
Trương Khiên cúi đầu, theo Dương Đắc Ý vào điện, quỳ lạy thỉnh
an Thánh thượng. Lúc này Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đã tấu xong, lui sang đứng một
bên. Hoàng thượng yêu quý Hoắc Khứ Bệnh, thậm chí ban cho hắn được ngồi xuống ghế.
Lưu Sơ trông thấy Hoắc Khứ Bệnh thì rất vui vẻ, gọi, “Hoắc ca ca.” Hoắc Khứ Bệnh
đáp một tiếng, mặt không biểu lộ gì.
“Trương ái khanh lần này theo quân, lập công rất lớn.” Lưu
Triệt mở tập tấu chương trong tay, lên tiếng.
“Hoàng thượng có mắt nhìn người, thần không phụ hoàng ân
không dám tranh công.”
Lưu Sơ chán nản quan sát điện Chương Tức, liếc thấy Dương Đắc
Ý đứng sau lưng Lưu Triệt, trên tay có dấu vết thì tò mò hỏi, “Dương công công,
tay công công làm sao vậy?”
Dương Đắc Ý về Trường An tuyên chỉ đến giờ đã gần nửa tháng,
đã bỏ miếng băng gạc trên tay đi nhưng vẫn còn lưu lại mấy dấu vết mờ mờ.
Điện Chương Tức bỗng nhiên lặng ngắt. Trương Khiên len lén
ngước mắt quan sát, sắc mặt Lưu Triệt ngồi trên ghế ngự tối sầm.
“Cái này…” Dương Đắc Ý lúng túng cười nói, “Công chúa Duyệt
Trữ….”
“Sơ Nhi!” Lưu Triệt bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang, nhìn
sang con gái như đang cân nhắc điều gì đó, từ tốn nói, “Mẫu thân con đã trở về
thành Trường An rồi.”
Cặp mắt Lưu Sơ đột nhiên sáng rực. “Thật sao?” Cô bé cười tủm
tỉm.
“Trẫm đã nói sai bao giờ chưa?” Lưu Triệt bực bội.
“Thế thì con phải về Trường An ngay lập tức.”
“Không được!” Lưu Triệt ngắt lời, thấy mặt Lưu Sơ biến sắc
liền nói. “Mấy ngày nữa trời dịu đi, trẫm sẽ bãi giá trở về Trường An.”
Trưởng công chúa không giống như phi tần nên Lưu Lăng mặc dù
ở Trường Môn nhưng vẫn được tự do ra vào cung cấm. Một hôm, nàng đi gặp Tang Hoằng
Dương vừa rời thân phận thị trung nhậm chức đại tư nông[1'> vào năm ngoái và Liễu
Duệ vừa mới theo Đại tướng quân Vệ Thanh trở về Trường An. Lúc trở lại Trường
Môn, nàng nghe thấy tiếng người ồn ào ở điện Đông Thiên liền đến gần xem, thì
ra là Trưởng công chúa Quán Đào đến thăm con gái.
[1'> Đại tư nông: Tương đương với Bộ Tài chính ngày nay.
“Kiều Kiều, Hoàng thượng cho con về cung Trường Môn, tại sao
con có thể bình thản như thế này được? Trở về Trường Môn chẳng phải rất tốt
sao, chính cung đẹp đẽ như vậy thì không ở lại đi chọn điện Thiên chật chội thế
này.”
“Thật ra nếu không coi cung Trường Môn là lãnh cung thì ở
đây là tốt rồi.” Trần A Kiều[2'> nhìn Lưu Phiếu, “Mẫu thân”, nàng khẽ cúi đầu:
“Lui bước mới hay trời cao đất rộng, phong cảnh dạt dào dõi mắt trông.”
[2'> Lúc này Trần A Kiều (Hàn Nhạn Thanh) đã trở về sống
trong cung nên bắt đầu từ đây xin được gọi nhân vật là Trần A Kiều xuyên suốt tới
cuối truyện.
Lưu Phiếu chợt thấy lòng mềm lại, ngọn lửa trong mắt càng rực
lên: “Con bảo Vệ gia dung thứ cho con lui bước sao? Chúng ta dù sao cũng phải
suy nghĩ vì Mạch Nhi. Mạch Nhi cản trở đường tiến của bọn họ thì làm sao bọn họ
có thể dung tha chứ?” Bà quan sát điện Đông Thiên do A Kiều đích thân bài trí,
“Con nhìn xem, bên ngoài cửa sổ toàn là trúc, che hết không còn trông thấy ánh
mặt trời nữa.”
“Cây trúc cũng được mà.” A Kiều thở dài, lấy ra hai trang giấy,
viết sột soạt. Trưởng công chúa Quán Đào trông thấy đó rõ ràng là hai câu đối:
“Chén ngọc trà trong xông khói lục, Song thưa cờ vãn lạnh
tay ngà.”[3'>
[3'> Vế đối của Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
“A Kiều tỷ tỷ định học Lâm muội muội sao?” Lưu Lăng vui vẻ
bước vào điện, trông thấy rõ ràng Trưởng công chúa Quán Đào trong nháy mắt làm
mặt lạnh.
Lưu Phiếu tất nhiên biết Hoài Nam quận chúa Lưu Lăng, năm
xưa A Kiều từng khóc lóc kể lể với bà là ngày hôm đó chính mắt trông thấy nàng
có cử chỉ âu yếm với Lưu Triệt. Lúc ấy bà thương xót con gái nên làm sao thấy
thuận mắt với quận chúa của vua một nước chư hầu. Phủ Đường Ấp hầu từ đó về sau
trở mặt với Hoài Nam vương phần nhiều cũng vì nguyên nhân đó. Hơn nữa những dấu
hiệu về việc năm xưa A Kiều bị người đuổi giết rồi mất tích ở Trường Môn cho thấy
Trưởng công chúa Phi Nguyệt này mới được phong không khỏi có liên quan. Tuy Lưu
Lăng hôm nay lại có quan hệ tốt với A Kiều, nhung bà là mẫu thân nên vẫn cứ
nghi ngờ. Lưu Phiếu tuyệt đối không tin rằng hai cô gái từng như nước với lửa lại
có thể quan hệ tốt với nhau như không hề có sự ngăn cách. Huống chi, hai người
đó hôm nay đều là những người có tâm tư nhạy bén xoay chuyển trăm chiều.
“Lăng Nhi”, Trần A Kiều thân thiết khoác tay Lưu Lăng, quay
đầu nói: “Mẫu thân, con và Lăng Nhi đã cùng trải qua cửa ải sống chết những
chuyện ngày trước đều như mây khói, bỏ qua hết đi.”
Lưu Lăng cũng đổi ánh mắt, tươi cư