
Hoàng thượng không chịu, dùng lời lẽ an ủi nhưng Lưu An vẫn từ chối, cuối
cùng thì đành ta thán chuẩn y, giải trừ nước Hoài Nam, lập thành quận Cửu
Giang, phong Lưu An làm Mạt Lăng hầu, được hưởng thực ấp vạn thạch, phong con
trưởng Lưu Thiên làm Đan Dương hầu, con vợ kế Lưu Bất Hại làm Lạc Dương hầu, cả
nhà vinh hiển.
Trong một thành nhỏ cách Trường An khoảng hơn ba ngày đường,
Đại tướng quân Vệ Thanh ngồi trong thư phòng trang nhã được chủ thành chuẩn bị
riêng, đọc bản báo công của triều đình rồi thở dài.
“Cữu cữu à”, một thiếu niên tràn đầy anh khí xông vào chẳng
hề thông báo, Vệ Thanh không tức giận, ngẩng đầu lên hỏi, “Khứ Bệnh, đi đường về
mệt mỏi, sao cháu không nghỉ ngơi đi?”
“Một chút thế này thì có là cái gì ạ?”, Hoắc Khứ Bệnh nhướng
mày, không thèm để tâm. Hắn tùy tiện nhặt lấy trái cây bày sẵn trên bàn trước mặt
Vệ Thanh nhai rau ráu, “Cữu cữu thấy Hoài Nam vương, à không, bây giờ phải gọi
là Mạt Lăng hầu, có kỳ lạ không chứ? Rõ ràng là công lớn nhưng lại tự xin giải
trừ đất nước, tại sao thiên hạ có thể có người như vậy chứ?”
“Cháu thì biết cái gì?” Vệ Thanh quát lên, nghiêm mặt nói,
“Lưu An mới thực sự là người thông minh. Ông ta là phiên vương số một số hai.
Hoàng thượng tâm hùng chí lớn làm sao có thể dung thứ các phiên quốc cát cứ
không tuân thượng lệnh, sớm muộn gì cũng sẽ khai đao với Hoài Nam. Ông ta rút
lui ở thời điểm đỉnh cao thì mới có thể giữ đuợc mấy đời phú quý. Hoàng thượng
muốn lấy ông ta làm gương, chư hầu nhường lại phiên quốc vẫn có thể chết già.
Sau này Hoàng thượng sẽ nhớ ân tình, chỉ cần không phạm trọng tội mưu phản thì
vẫn tha thứ hay nương nhẹ được mấy phần.”
“Thật không hiểu nổi những người này, bụng dạ thật phức tạp,”
Hoắc Khứ Bệnh quệt mép, “vẫn không bằng đi đánh Hung Nô, vung đao thực chiến sảng
khoái hơn nhiều.”
“Lần này chẳng qua là cháu gặp may thôi.” Vệ Thanh lên mặt dạy
bảo: “Đánh giặc há có thể là trò đùa. Cháu thế nào cũng là người của Vệ gia nên
cần phải học những điều này, tương lai, nếu ta mất đi thì cháu sẽ là người phải
gánh vác trọng trách bảo vệ gia tộc.”
“Cữu cữu sẽ không sao đâu”, Hoắc Khứ Bệnh tái mặt.
Vệ Thanh cười khỏa lấp, “Ta chỉ nói ví dụ thôi. Còn nữa, khi
trở về Trường An thì không được qua lại quá thân mật với Công chúa Duyệt Trữ nữa.
Dù sao đó cũng là… con gái Trần gia.”
“Công chúa mang họ Lưu.” Hoắc Khứ Bệnh nói không thèm để
tâm, “’Chẳng qua là một con bé sáu tuổi thì có thể làm gì chứ?”
“Thế nhưng con bé đó còn có ca ca, còn có bà ngoại là bậc tiền
bối được Hoàng thượng tín nhiệm,” Trong phòng, Vệ Thanh lo lắng nhìn về phía
Trường An, “Nếu Trần gia của họ đắc thế, chúng ta… chắc là không ổn đâu.”
“Cữu cữu quá lo lắng rồi.” Hoắc Khứ Bệnh đứng lên, nhướng
mày nói: “Cữu cữu nói là cháu không hiểu, cháu sẽ phân tích cho cữu cữu nghe.
Trần…”, hắn bồi hồi nhớ đến cô bé có nụ cười đáng yêu, nhiều suy tư kỳ lạ, lưỡng
lự một chút rồi nói: “Trần nương nương dù sao cũng lớn hơn Hoàng thượng hai tuổi
thì làm sao bì kịp với dì và những mỹ nhân nhan sắc trong chốn hậu cung hôm
nay? Hơn nữa”, hắn hỏi ngược, “chẳng lẽ năm xưa Hoàng thượng phế hậu thật sự vì
chuyện “Vu cổ” hay sao? Chỉ là vì lo lắng chuyện Trần gia thế lớn khó nắm mà
thôi. Cho dù hôm nay Trần nương nương có trở lại thì có thể thay đổi được tình
thế đó không?”
Vẹ Thanh sững sờ nhìn đứa cháu trai ngoại đã cao bằng mình,
vui mừng nói: “Khứ Bệnh, cháu thật sự đã trưởng thành”, rồi lại chuyển sắc mặt,
“Chúng ta vẫn phải lo lắng thì hơn. Khứ Bệnh, nếu Vệ hoàng hậu thất thế thì
cháu cho rằng chúng ta còn có thể không phải kiêng dè thống lĩnh quân đội lấy
vó ngựa đạp Hung Nô hay sao?”
“Không đâu.” Hoắc Khứ Bệnh cũng biến sắc, “Hoàng thượng tài
cao trí lớn, sẽ không vì…” giọng hắn nhỏ dần, có lẽ ngay cả bản thân cũng không
tin vào điều mình nói.
Tháng Bảy năm Nguyên Sóc thứ sáu.
Đại tướng quân Vệ Thanh trở về Trường An, phụng mệnh đến
cung Cam Tuyền yết kiến Thánh thượng.
Bác Vọng hầu Trương Khiên vào đến cung Cam Tuyền không khỏi
cảm thấy sự oi bức của mùa hè đã bị tòa cung điện cổ kính này ngăn lại. Đại tướng
quân Vệ Thanh và Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh đang chầu ở điện Chương Tức. Lão
chờ đợi ngoài hành lang nhưng không hề nhỏ một giọt mồ hôi.
“Ông cầm cái gì đó?” Lão nghe thấy một giọng trẻ con trong
trẻo hỏi vẻ tò mò, rồi một cô bé mặc cung trang đang đi từ góc hành lang đi đến.
Cô bé chừng sáu bảy tuổi, mặt hoa da phấn, ánh mắt sáng ngời.
“Còn không thỉnh an Công chúa Duyệt Trữ ư”, cung nữ theo hầu
trách mắng.
Lão cúi đầu cung kính chào hòi. Sau khi trở lại kinh thành,
lão đã nghe nói về cô công chúa được sủng ái này nhưng không ngờ trông cô bé lại
đáng yêu như vậy.
“Đứng lên đi!” Lưu Sơ cuối cùng cũng quen với hành động thỉnh
an của mọi ngươi, vẫn còn tò mò hỏi tiếp, “Ông cầm cái gì trên tay đó?”
“Là trái nho thần mang từ Tây Vực về mấy năm trước đây.”
Trương Khiên mỉm cười đáp, “Những năm qua thần cho người trồng, bây giờ đã lớn
cho quả rồi, Thần mang đến cho bệ hạ thưởng thức một chút, Công chúa có muốn nếm
th