
nh dáng một cánh bướm.
“Nếu cánh bướm này lan rộng ra hết cả lưng thì có là thần
tiên cũng khó cứu.” Mạnh Tắc Nhiên lắc đầu. Lão đổ nước thuốc lên cây đèn đồng,
châm đèn cháy lên ngọn lửa màu lam nhạt bập bùng rực rỡ rồi dặn: “Ráng chịu đựng
một chút!”
Lưu Lăng hít sâu một hơi. Ngọn lửa màu lam nhạt liếm vào miệng
vết thương. Mọi người nhìn vào đều run rẩy, cảm giác nếu phải chịu dựng đau đớn
thế này thì chi bằng chịu một đao một thương còn hơn.
“A Kiều!” Nàng rên rỉ, khuôn mặt méo mó.
“Ừ?” Hàn Nhạn Thanh lo lắng đến sát trước mặt, “Làm sao vậy?”
Lưu Lăng túm được tay trái của nàng thì hung hăng cắn vào,
“Đau…”, Hàn Nhạn Thanh đau giãy nảy lên nhưng vẫn không hất ra. Tay còn lại của
nàng quờ quạng giữa không trung cũng không biết bắt được cổ tay người nào nhưng
trong khoảnh khắc này nàng chỉ có một ý nghĩ là làm sao giảm bớt đau đớn ở tay
trái. “Đau quá!”, ngưòi hô lên lúc này lại chính là Dương Đắc Ý.
Những người ở bên ngoài nghe tiếng hô của vị công công này
thì trợn mắt há hốc miệng. Sau đó Mạnh Tắc Nhiên thở phào để cây đèn đồng xuống,
cười ha hả nói: “Ta thường dùng cách phối hợp nước lửa để trị thương cho đám
người luyện võ, chỉ quên mất rằng đám con gái quý tộc như các người chưa từng
phải chịu đau đớn.”
Hai cô gái xinh đẹp cùng trừng mắt nhìn lão.
Hàn Nhạn Thanh cười tươi tắn ngồi một bên, nếu không thấy
chiếc khăn lụa băng kỹ trên tay nàng thì không ai biết được chuyện xảy ra vừa rồi.
“Dương công công!” Nàng nhìn vẻ áy náy, há miệng hồi lâu
không biết nói thế nào cho phù hợp với tình thế biến hóa kỳ lạ hiện giờ.
“Trưởng công chúa Phi Nguyệt khỏe lại, nô tài cũng yên lòng
rồi.” Tay của Dương Đắc Ý cũng đã băng xong, nụ cười ấm áp không hề tỏ vẻ miễn
cưỡng, dường như hành động vừa rồi của hai cô giá tôn quý không có gì vượt quá
lễ nghi. “Về phần chỗ ở của Trưởng công chúa Phi Nguyệt, Hoàng … Thái hậu nương
nương sẽ thu xếp.”
“Lăng Nhi không ở cùng ta sao?”, Hàn Nhạn Thanh nhướng mày.
“Trần nương nương nói đùa rồi, quy tắc hậu cung sao có thể để
Trưởng công chúa ở với phi tần của Hoàng thượng?”, Dương Đắc Ý không hề nhăn mặt,
thản nhiên đáp lời.
“Bản cung tất nhiên biết quy tắc hậu cung”, Hàn Nhạn Thanh
cười nhạt, “Nhưng có chỉ dụ của Hoàng thượng thì cứ làm theo là được rồi.”
“Hả?” Dương Đắc Ý nhướng mày, mỉm cười, “Hoàng thượng chưa từng
có chỉ dụ như vậy?”
“Tại sao không có? Bản cung nghe rất rõ, Hoàng thượng sắc
phong Lăng Nhi danh hiệu Trưởng công chúa, lại an ủi bản cung lưu lạc nhiều
năm, cho chúng ta trở về cung Trường Môn.”
“Việc này…”, Dương Đắc Ý tròn mắt ngớ ra nhìn Hàn Nhạn Thanh
vừa mỉm cười vừa đứng dậy, đôi mắt phượng lạnh lùng chớp lên giống như lúc còn
ngồi trên ngai hoàng hậu nhiều năm trước, khí thế tôn quý, ngay cả Hoàng thượng
cũng phải lùi bước.
“Đã có chỉ dụ như thế của Hoàng thượng”, một giọng nữ nhu
hòa vang lên, Lưu Lăng vịn Di Khương đi ra, “Mặc dù có vi phạm quy định trong
cung thì Lưu Lăng cũng chỉ có thể tuân theo.” Âm điệu của nàng dường như hơi ấm
ức nhưng trong mắt lộ rõ một tia tinh nghịch.
“Lưu Lăng tạ ơn A Kiều tỷ tỷ và Dương công công”, nàng làm bộ
hành lễ, “Vì thương thế của Lưu Lăng, làm phiền nhị vị, thật là áy náy.”
“Nói gì vậy?” Dương Đắc Ý kính cẩn cúi đầu, “Hết sức với Trưởng
công chúa là vinh hạnh cho nô tài.”
“Đáng tiếc…” Lưu Lăng liếc nhìn chiếc khăn lụa trắng băng
trên cổ tay Dương Đắc Ý, thở dài sâu kín.
“Đáng tiếc cái gì?”
“Không có gì”, nàng nở nụ cười không rõ ý tứ.
Đáng tiếc không phải là Lưu Triệt đích thân tới đây, nếu
không A Kiều cắn xuống càng thêm thoải mái. Nàng thú vị nghĩ, cô bé Ân Ly trong
Ỷ Thiên Đồ Long ký bị Trương Vô Kỵ cắn một miếng vào mu tay, từ đó nhớ mãi
không quên nhưng cuối cùng khi nhận ra nhau thì Trương Vô Kỵ lại không còn là
Trương Vô Kỵ mà cô ta vẫn nhớ nhung trong lòng. Thật ra thì biểu ca vẫn là biểu
ca, chỉ là Ân Ly nghĩ sai mà thôi. Nếu giờ Lưu Triệt tới thì biểu tỷ A Kiều của
y cũng không còn là A Kiều trước kia nữa rồi.
Năm Nguyên Sóc thứ sáu quả nhiên là một năm không tầm thường.
Đại tướng quân Vệ Thanh chinh chiến ở ngoài biên cương quá
xa xôi nên khi dẫn quân trở về Trường An thì biến cố tam vương mưu phản chấn động
cả nước đã hạ màn.
Đầu mùa hè năm Nguyên Sóc thứ sáu, Giang Đô vương Lưu Kiến tự
sát ở nước phong, nước Giang Đô bị giải trừ đổi thành quận Quảng Lăng.
Hành Sơn vương Lưu Tứ tự sát ở nước được phong, các con Lưu
Sảng, Lưu Hiếu cho tới Vương hậu đều có tội, bị chém bêu đầu thị chúng.
Giao Đông vương Lưu Ký trên đường bị Hoài Nam thái tử Lưu
Thiên áp giải về kinh vô cùng sợ hãi phát bệnh mà chết. Hoàng thượng thương xót
tình huynh đệ, ban tên thụy là Khang Vương Giao Đông nhưng vì tội mưu phản nên
giải trừ nước Giao Đông. Các con Lưu Hiền, Lưu Kiến, Lưu Xương, Lưu Duyên Niên,
Lưu Khánh đều được đối xử tử tế.
Hoài Nam vương Lưu An tự lấy làm hổ thẹn về việc huynh đệ
Lưu Tứ mưu phản, thương con gái Lưu Lăng vây hãm Giao Đông suýt nữa bỏ mạng nên
tâm tàn chí lạnh, tự xin trả lại đất phong, về định cư ở Trường An làm một phú
ông.