
hai bên, “Ca
ca đâu rồi?”
“Ca ca là con trai, sao có thể nhàn rỗi như con chứ?” Nàng
cười giễu, “Tự nhiên có người lấy đủ các loại lý do để lôi kéo nó rời khỏi mẫu
thân.”
“Gì cơ?” Lưu Sơ nhảy dựng lên, “Có người dám bắt nạt ca ca,
con tìm bọn họ tính sổ.”
“Lại đây!” Nàng không nhịn được cười, “Mạch Nhi sao dễ để bị
bắt nạt chứ? Cứ để cho bọn chúng diễn trò đi. Mẫu thân đã bảo Khương cô cô theo
sát, không xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ có con đó, ở yên một lát đợi dì Lưu Lăng
và ca ca trở lại, chúng ta cùng đi làm xích đu. Được không nào?”
Lưu Triệt ở trong điện Tuyên Thất xử lý rất nhiều sự vụ phức
tạp của quốc gia, giao công việc cho mọi người xong thì bãi giá về cung Trường
Nhạc để thăm mẫu hậu của mình. Y còn chưa vào trong cung Trường Nhạc thì đã
nghe thấy một giọng nữ thánh thót vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, “Thái hậu minh
giám có thể vì độc tố còn sót lại nên Lưu Lăng không nhớ hết được những chuyện
trước kia. Nếu có chỗ nào đắc tội mong được Thái hậu bao dung.”
“Lăng Nhi cứu người mà bị trúng độc, ai gia cảm động trước
công đức của Lăng Nhi, làm sao có thể trách tội được chứ?” Trong cung Trường Nhạc,
Vương thái hậu đang vỗ về Lưu Lăng, “Chẳng biết có thể trị hết được không?”
“Đa tạ Thái hậu quan tâm”, Lưu Lăng đỡ trán ra vẻ choáng
váng, ngồi xuống mặt tái nhợt đi đáp: “Lưu Lăng cũng muốn trị cho dứt hẳn nhưng
Mạnh lão tiền bối nói có thể giành lại mạng sống từ trùng hoa độc đã là may mắn
lắm rồi, mất đi chút trí nhớ cũng là bình thường.” Nàng thở dài, “Y thuật của Mạnh
lão tiền bối đứng đầu trong cả nước, người đã nói như vậy thì Lưu Lăng cũng
không nên mong ước xa vời.”
Thì ra là Lưu Lăng vừa mới được phong làm Trưởng công chúa
Phi Nguyệt tới vấn an Thái hậu, thấy Lưu Triệt đi vào liền đứng dậy hành lễ, mỗi
cử chỉ đều tuân thủ quy củ lễ tiết.
Lưu Triệt cười nói, “Mời Trưởng công chúa Phi Nguyệt đứng
lên đi. Hôm nay chúng ta đã là huynh muội, không cần quá để ý.”
“Nếu như vậy Lưu Lăng đa tạ bệ hạ.” Lưu Lăng đáp tạ rồi quay
người ngồi xuống.
“Lâu rồi không gặp, Hoàng thượng sức khỏe chứ?” Trên ghế
Vương thái hậu nghiêng người hỏi thăm.
“Không hề đáng ngại. Chỉ có Sơ Nhi cứ luôn quấy phá đòi về,
trẫm không chịu được phiền toái nên chẳng thể làm gì khác hơn là trở về trước
thời hạn”, Lưu Triệt trả lời. “Làm phiền mẫu hậu phải lo lắng là lỗi của trẫm.”
Vương thái hậu phì cười, “Sơ Nhi làm trò như vậy chắc là nhớ
mẫu thân của nó đây mà.” Bà quay đầu hỏi Lưu Lăng, “Mấy ngày nay, Công chúa Duyệt
Trữ ở cung Trường Môn có tốt không?”
Lưu Lăng cung kính đáp, “Công chúa Duyệt Trữ gặp lại người
thân thì rất vui vẻ, làm gì có chuyện không tốt. Nhưng cũng phải nói là vài
ngày trước, Công chúa Duyệt Trữ nghe nói ở chỗ của Thái hậu có một vật rất là
yêu thích.”
“Thế à?” Vương thái hậu liếc nhìn Lưu Triệt, “Vệ hoàng hậu
đã đặc biệt quan tâm, căn dặn phải cấp đủ các thứ cho cung Trường Môn. Công chúa
Duyệt Trữ còn có thể thiếu thứ gì sao?”
“Thái hậu nói đúng”, Lưu Lăng cụp mắt ẩn giấu cơn phẫn nộ,
“Cung Trường Môn có Trưởng công chúa Quán Đào chăm nom nên không thiếu thứ gì,
còn có cả phụ thân và ca ca của Lưu Lăng nữa, không phải phiền đến Vệ hoàng hậu.
Nhưng Công chúa Duyệt Trữ nghe nói ở chỗ Thái hậu nương nương có một bộ cờ vây
bằng ngọc thạch nên rất thích.”
“Chỉ mấy ngày không gặp mà trẫm lại không biết rằng Sơ Nhi
có hứng thú với cờ vây?” Lưu Triệt bên cạnh hỏi vẻ hứng thú, chú tâm tìm một phản
ứng rất nhỏ của Lưu Lăng song nàng không hề để lộ sơ hở, vẫn nhẹ nhàng nói:
“Hoàng thượng không biết, ngoài điện Bát Nhã của cung Trường Môn toàn là chậu
trúc, A Kiều tỷ tỷ sợ nóng nên mang vào, còn viết một đôi câu đối, phân ra treo
ở hai bên chính đường trong điện, như sau: ‘Đỉnh quý trà xanh xông khói lục.
Song thưa cờ vãn lạnh tay ngà’. Sơ Nhi rất thích, hơn nữa ở dưới hai câu đó còn
bày một bộ ấm trà nên cũng muốn có một bộ cờ cho hợp với hai vế đối. Nghe nói
Thái hậu có một bộ cờ vây ngọc thạch kỳ lạ chạm tay vào sẽ có cảm giác lạnh như
băng rất là phù hợp với ý cảnh trong hai câu này nên rất ước ao.”
Nàng nói xong thì thấy trong cung Trường Nhạc lặng ngắt. Một
lát sau Lưu Triệt lên tiếng, “Trẫm nhớ rằng trước đây không phải là chính điện
thì A Kiều sẽ không chịu ở. Điện Bát Nhã chẳng qua là điện phía đông của cung
Trường Môn, sao A Kiều lại chọn ở nơi đó.”
Đã bị bãi về cung Trường Môn rồi mà còn cố giữ những thứ đó
thì có ý nghĩa gì chứ? Lưu Lăng thầm oán nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, “Lưu
Lăng cũng biết được nguyên do trong đó, chỉ là không nói ra mà thôi.”
“Có chuyện gì mà không thể nói, huống chi còn đang ở trước mặt
Hoàng thượng.” Vương thái hậu lập tức lên tiếng. Lưu Lăng cảm giác ánh mắt bà sắc
bén như một cơn gió lạnh. Tất nhiên, một người phụ nữ thắng trong cuộc tranh đấu
chốn nội cung thì làm sao có thể là nhân vật đơn giản được. “Cho dù như thế nào
thì A Kiều vẫn luôn là đứa cháu gái ngoại được Tiên hoàng cưng chiều nhất, chỉ
với điều này, ai gia sẽ không cho phép bất kỳ ai đốí xử bất lợi với nó”, Thái hậu
dằn từng tiếng.
“Cũng không