
ời trở lại, “Trưởng công
chúa không phải lo lắng, Lưu Lăng lần này được A Kiều tỷ tỷ cứu nên muôn vàn cảm
khái, những chuyện hôm qua coi như đã chết từ hôm qua, những chuyện hôm nay coi
như mới sinh ra hôm nay. A Kiều tỷ tỷ vẫn biết rõ những lo lắng của Trưởng công
chúa, chỉ là ở chỗ này thì động không bằng tĩnh. Nếu nói hậu phát chế nhân thì
tiên phát sẽ bị người chế ngự. Chúng ta cứ một mực yên lặng, để xem ai là người
không chịu nổi trước, chẳng phải cũng rất tốt sao.”
Trưởng công chúa Quán Đào im lặng, thấy hai cô gái trước mặt
đều cười khanh khách, sóng mắt long lanh, mười phần ăn ý khiến cho một người
lão luyện như bà cũng không nhìn ra một chút dấu vết giả dối.
Bà thở dài, “Trước mắt cũng chỉ có thể làm được như vậy.”
Cuối tháng Bảy, tiết trời nóng nực ở Trường An rốt cuộc đã dịu
đi, Lưu Triệt hạ lệnh khởi giá hồi cung.
Trong chiếc long xa hoa lệ dành cho phi tần ở giữa đoàn nghỉ
trượng dài dằng dặc, cung nữ Oanh Hương bưng một khay trái cây đưa sang cho
Hình Nhược, “Nương nương ăn chút trái cây đi. Trong này có loại quả gọi là ‘quả
nho’ mà Bác Vọng hầu mới dâng lên, Hoàng thượng dành riêng đưa đến cho nương
nương đấy.”
“Không ăn.” Hình Nhược miễn cưỡng chống người ngồi dậy nhưng
không có vẻ mệt mỏi mà lại rầu rĩ than thở, “Hoàng thượng đã không nhớ đến ta
thì ta cần gì phải ăn thứ nho bỏ đi ấy chứ?”
“Nương nương sao vậy chứ?” Oanh Hương cười giả lả hỏi, lúm đồng
tiền trên má như ẩn như hiện. “Nếu Hoàng thượng không có ý nhớ tới nương nương
thì tại sao còn bảo đưa nho đến đây?”
Hình Nhược không nói thêm lời nào, khẽ vén rèm lên. Cách đó
không xa là long xa đóng bằng gỗ lim toát tên vẻ tôn nghiêm quý phái, thân xe
có chạm hình rồng, chính là long giá của Hoàng thượng.
“Oanh Hương, trước kia khi Hoàng thượng đến cung Cam Tuyền
tránh nắng đều là ở đến tháng Chín, hết cái nóng đầu mùa thu mới quay về Trường
An. Năm nay lại lên đường vào lúc này, ngươi có biết tại sao không?”
“Nghe nói là Công chúa Duyệt Trữ biết tin mẫu thân trở về
nên nằng nặc đòi quay về Trường An, Hoàng thượng dỗ dành không được nên mới lên
đường trước thời hạn. Ánh mắt Oanh Hương lộ vẻ ngưỡng mộ. “Công chúa Duyệt Trữ
quả nhiên được Thánh thượng sủng ái.”
“Hừ!” Hình Nhược thở phì phì, “Công chúa Duyệt Trữ được
Thánh thượng sủng ái? Nếu chỉ vì nó thì chỉ cần phái người đưa về cũng được, phải
tự mình quay về?” Nàng ta trầm ngâm, “Chỉ sợ là chính bản thân Hoàng thượng
cũng muốn quay về. Nói ra thì nguyên nhân bên trong khiến Công chúa Duyệt Trữ
được sủng ái như thế, truy cứu ra rất có ý vị đấy.”
Nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve tay áo, thầm nghĩ, “Ngao cò tranh
nhau, ngư ông đắc lợi. Lý tỷ tỷ, có lẽ tỷ nói đúng, để cho chúng ta một lần làm
ngư ông, xem trận tỷ thí này giữa hai hoàng hậu sẽ kết thúc như thế nào.”
“Mẫu thân!” Trong điện Bát Nhã nằm ở phía đông cung Trường
Môn, Trần A Kiều nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc lại vừa hơi xa lạ liền kinh
ngạc quay đầu lại, quả nhiên nàng trông thấy một bóng dáng nhỏ bé từ ngoài chạy
ào vào.
“Tảo Tảo!” Nàng nghẹn ngào, ôm con vào lòng, muốn nói mà nước
mắt lại tuôn trào.
“Mẫu thân, con đã nghĩ mẫu thân không thương con nữa. Mẫu
thân và ca ca bỏ con một mình ở lại Trường An, hu hu.” Lưu Sơ vốn không có ý
oán trách nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy mẫu thân thì nhịn không được ấm ức,
nức nở một hồi.
“Mẫu thân xin lỗi.” Nàng ôm lấy con gái, thì thầm, “Sau này
mẫu thân sẽ không làm như thế nữa. Tảo Tảo!” Nàng âu yếm vuốt lại mấy lọn tóc
trước trán cho Lưu Sơ. “Trần nương nương!” Nội thị Thượng Vô Câu cúi người hành
lễ, “Hoàng thượng bảo nô tài đưa Công chúa Duyệt Trữ đến cung Trường Môn gặp
nương nương. Một lát nữa sẽ có cung nhân đem tráp của Công chúa Duyệt Trữ đến.
Hai mẹ con nương nương đã lâu không gặp chắc có nhiều chuyện muốn nói, nô tài
xin cáo lui.”
Trần A Kiều đứng lên, gật đầu nhìn viên nội thị khom người
thối lui, mặt hiện vẻ lạnh nhạt. Lưu Sơ trông thấy thì không nén nổi rùng mình,
gọi nàng bằng giọng run run, “Mẫu thân!”
Nàng cúi đầu, thần thái dịu xuống, âu yếm hỏi, “Tảo Tảo, nửa
năm qua con sống ở Trường An có tốt không?”
Lưu Sơ rúc đầu vào lòng nàng, “Cũng không tệ lắm. Bà ngoại rất
thương yêu con”, cô bé ngập ngừng, “Ông ấy… đối với con cũng rất tốt.”
Trần A Kiều nhếch miệng vẻ khinh thường nhưng trong lòng vẫn
thoáng vui mừng. Nàng nghĩ, Tảo Tảo là một đứa bé ngoan như vậy, làm sao để cho
người xử tệ? Nhưng nàng biết rõ Lưu Triệt là loại người nào, y có thể làm như vậy
thì hẳn trong lòng cũng có chút tình cảm đấy chứ? Tất nhiên đây là cốt nhục của
y nhưng nếu có một ngày ba mẹ con nàng, lại một lần nữa uy hiếp lợi ích của y
thì y sẽ có lựa chọn ra sao? Lòng nàng dần dần lặng đi. Nàng đã xem bao nhiêu
là sách sử nên sớm biết rõ ràng đáp án.
“Mẫu thân, hôm nay mẫu thân phải ngủ cùng với con đấy.” Con
gái kéo tay nàng làm nũng.
“Được rồi!” Nàng âu yếm gật đầu.
“Mẫu thân phải bảo ca ca nghe lời con.”
Nàng buồn cười véo mũi Lưu Sơ, “Ca ca vốn đã rất nghe lời
con rồi.”
“Nào có?” Lưu Sơ bất mãn oán trách, nhìn sang