
iải tự biết không nên nhìn nên xoay người đi. Lưu Thiên xông lên hỏi, “Thế
nào?”
“Là ‘Trùng hoa độc’.”
“Trùng hoa độc”, Quách Giải cả kinh hỏi, “Mấy trùng mấy
hoa?”
“Tam trùng tứ hoa.”
“Dì Lăng”, Mạch Nhi chạy lại, vô cùng lo lắng nhìn Lưu Lăng,
“Mẫu thân à, dì Lăng sẽ không sao chứ?”
“Ngươi không được qua đây”, Lưu Thiên bảo vệ Lưu Lăng, cả giận
nói, “Nếu không vì cứu ngươi thì Lăng muội đâu có bị thương chứ?”
Trần Mạch đang tự trách mình, nghe vậy lại càng đau đớn,
nhìn về phía mẫu thân đầy vẻ cầu khẩn. Hàn Nhạn Thanh tức giận, liền sổ toẹt,
“Ngươi thì có tư cách gì mà nói? Nếu không vì cứu ngươi, Mạch Nhi sao có thể lọt
vào tay hắn?”
Lưu Thiên cứng họng. “Mọi người không nên quá lo lắng”,
Quách Giải an ủi, “Sư thúc nhất định có cách đối phó với trùng hoa độc, tam
trùng tứ hoa cũng không phải là khó đối phó lắm.”
Hàn Nhạn Thanh nhíu mày, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Có thể
như thế. Muội sẽ đưa A Lăng trở lại kinh thành.” Nàng hướng về Lưu Thiên nói:
“Ngươi đi xử lý hậu quả đi.”
“A Lăng là muội muội của ta”, Lưu Thiên ngăn lại, “Để ta đưa
nó đi.”
“Lưu Thiên”, giọng Hàn Nhạn Thanh lạnh lẽo. Lưu Thiên im bặt,
cảm giác cô gái trước mặt đột nhiên trở nên vô cùng tôn quý khiến hắn không dám
cưỡng lại. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Thứ nhất, đó là sư phụ của ta. Thứ
hai, quân Hoài Nam ở thành Tức Mặc cần ngươi chỉ huy.”
Lưu Thiên chán nản phất tay rời đi.
Lát sau, một chiếc xe ngựa lao nhanh ra khỏi thành Tức Mặc.
“Nhạn Nhi, muội cảm thấy Lưu Thiên có thể gánh nổi trách nhiệm
nặng nề đó không?”, Quách Giải hỏi.
“Có Ngũ Bị rồi,” Hàn Nhạn Thanh lo lắng nhìn Lưu Lăng đã hôn
mê, buông thõng, “muội còn gì không yên lòng nữa đây?”
Khi tin tức về biến cố ở Giao Đông truyền tới Trường An thì
Lưu Triệt đã rời cung Vị Ương đến cung Cam Tuyền tránh nóng. Những người đi
theo, ngoài Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ thì trong đám phi tần chỉ có vị khinh
nga họ Hình được may mắn theo hầu thánh giá.
Hình Nhược nhắm nghiền mắt ngồi ở sâu trong cung Cam Tuyền,
dường như có thể nghe thấy tiếng từng giọt nước đang nhỏ xuống. Cái nóng của
ngày hè Trường An có vẻ không hề ảnh hưởng đến tòa cung điện này. Suốt mấy ngày
qua nàng ta nghỉ đêm cùng với Hoàng đế tại điện Hàm Chương trong cung Cam Tuyền.
Mỗi lần gió đêm thổi tấm rèm lụa bay phấp phới, ánh nến chập chờn thì nàng ta lại
có ảo giác rằng vị hoàng đế đang nằm bên cạnh nàng ta đây dường như chỉ thuộc về
một mình nàng ta.
Hình Nhược bật cười tự giễu, ngay cả Trần hoàng hậu năm xưa
mà còn không thể một mình sở hữu người đàn ông này, nàng ta chỉ là một khinh
nga xuất thân từ cung nữ thì làm sao có thể như thế được chứ? Chỉ cần mở mắt
ra, thoáng thấy người đàn ông này thì lại sợ chết khiếp.
Lưu Triệt mặc bộ trang phục may từ gấm đen dành riêng cho bậc
đế vương đang đứng ở cửa điện nhìn Hình Nhược. Ánh mắt của y dường như… nàng ta
không dám tin vào những gì mình thấy, nhưng rồi lại hiểu rằng mình trông thấy
chính xác. Ánh mắt của Lưu Triệt có một tia kỳ lạ, một tia nghi hoặc.
Hình Nhược đứng dậy tham kiến thánh giá, vẫn còn kinh sợ nên
chân tay hơi luống cuống. Lưu Triệt khong hề để ý, “Nhược Nhi!”. Y thong thả bước
vào trong điện, “Nếu có một người con gái cướp đoạt…”, y hơi chần chừ rồi hỏi
tiếp vẻ khó khăn, “phu quân của nàng thì nàng có thật lòng giao hảo với người
con gái ấy không?”
“Hoàng thượng”, Hình Nhược hoảng hốt, gần như quỳ sụp xuống,
“Nhược Nhi hầu hạ thánh giá, tự thấy đã tận tâm tận lực, cũng không có chỗ bất
hòa vói các tỷ muội khác…” Nàng ta cho rằng sẽ không còn cách trả lời nào khác,
thế nhưng lại nghe được tiếng thở dài của Lưu Triệt, “Thôi bỏ đi!” Y bước ra khỏi
điện Hàm Chương, đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nàng ta, gằn giọng từng
chữ, “Chuyện hôm nay, không được kể lại cho ai biết.”
“Thần thiếp xin nhớ”, Hình Nhược cúi đầu thật thấp.
Chiếc xe ngựa dính đầy bụi đất chạy về tới thành Trường An.
Hàn Nhạn Thanh nhìn hàng chữ viết theo kiểu chữ Triện cổ xưa trên cổng thành,
thở ra một hơi dài.
Một đội Vũ Lâm quân từ trong cổng thành tiến ra nghênh đón,
đồng loạt hô lớn rồi quỳ xuống bái chào, “Tham kiến Trần nương nương, tham kiến
Lăng quận chúa.”
Bên trong xe ngựa, Hàn Nhạn Thanh nhíu mày. “Các vị tướng
sĩ”, Di Khương vén rèm, cười ngọt ngào, “Quận chúa của chúng ta bị thương, xin
mau mời đại phu Tiêu Phương tới khám, được không?”
Một viên nội thị từ trong Vũ Lâm quân bước ra, lắc đầu, nói
giọng eo éo, Tiêu tiên sinh hiện giờ không có trong thành Trường An.”
“Không có trong thành Trường An?”, Di Khương kinh ngạc.
Cong chúa Duyệt Trữ theo Hoàng thượng tới cung Cam Tuyền,
Tieu tiên sinh là đại phu của Công chúa thì dĩ nhiên phải đi theo bên cạnh. Thủ
lĩnh Vũ lâm quân thấy Di Khương nhíu mày thì vội nói, “Nhưng Mạnh lão tiền bối
đang ở trong Tử Dạ y quán.”
“Mạnh lão tiền bối?”
“Chính là chưởng môn của Triêu Thiên môn hiện giờ, lão tiền
bối Mạnh Tắc Nhiên.”
“Vậy thì tới Tử Dạ y quán luôn.” Trong xe truyền ra giọng của
Hàn Nhạn Thanh, Di Khương gật đầu không nói thêm nữa, quay vào