
au đầu chính là Lưu Thiên, nhân vật quan trọng nhất
của bọn nàng đã được đưa về Tư Tồn các, Sở Phi Hiên chỉ cần bám theo dấu vết
thì chắc chắn ngay cả mẫu thân họ Thân và con trai Lưu Mạch của Hàn Nhạn Thanh
đang ẩn náu ở đó cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cho dù Sở Phi Hiên không phát hiện tung
tích của Lưu Thiên, nhưng chỉ cần hắn biết vị thế tử vương gia chưa ra khỏi
Đông hồ là cũng có thể kết luận được rằng Mãn Lâu Phong có cái gì đó không bình
thường. Mặc dù Tư Tồn các tách biệt hẳn với Mãn Lâu Phong, thiết kế ban đầu
cũng khá bí ẩn nhưng nếu Sở Phi Hiên chịu khó suy xét thì vẫn có thể phát hiện
ra.
“Quách Giải”, nàng cố giữ bình tĩnh, mặc dù giọng nói đã trở
nên run rẩy, “Chúng ta lập tức trở về Mãn Lâu Phong.”
Cả hai về đến nơi thì đã muộn, Mãn Lâu Phong đã thành một
nơi hoang tàn.
Lưu Lăng giận tái mặt, chạy xuyên qua tiền đường tới Tư Tồn
các. Ngọn đèn trên các sáng rực, không gian ngập tràn sát khí. Sở Phi Hiên mặc
bộ y phục màu hồng phấn đứng ở chính giữa, eo lưng còn ghim một lưỡi chủy thủ[6'>
đen nhánh đang rỉ máu, tay bóp chặt yết hầu Lưu Mạch, vẻ mặt rất kỳ quái.
“Ngươi giỏi thật!”, hắn gằn giọng.
[6'> Chủy thủ: con đao nhỏ.
“Mạch Nhi!” Hàn Nhạn Thanh đứng cách đó khoảng mười bước
chân nhưng không dám tiến đến, gấp giọng gọi.
“Mẫu thân!” Trần Mạch vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cố không làm rối
chuyện, “Con không sao.”
Lưu Lăng ở ngoài các nheo mắt đánh giá tình thế bên trong.
Thân Hổ nằm gục ở cửa ra vào, còn hôn mê bất tỉnh, trên người không có nhiều vết
máu, đoán chừng không bị thương nặng lắm. Ca ca Hoài Nam thái tử Lưu Thiên của
nàng thì đang ở trong các, được Hàn Nhạn Thanh giấu ở sau lưng, bộ dạng khá nhếch
nhác.
Nàng đảo mắt một vòng liền hiểu rõ từ đầu đến cuối. Có lẽ Sở
Phi Hiền không biết thân phận của Trần Mạch, hắn chỉ có mục đích là bắt Lưu
Thiên làm con tin để chống cự với quân Hoài Nam, Thân Hổ ra tay ngăn chặn nhưng
đâu phải là đối thủ của hắn. Ngược lại Trần Mạch tuy còn nhỏ nhưng không hiểu
làm cách nào lại có thể đâm trúng Sở Phi Hiên một đao. Thanh chủy thủ ghim
ngang hông Sở Phi Hiên chính là vũ khí Trần Mạch hàng ngày vẫn mang theo để
phòng thân.
Chẳng phải là cha nào con nấy sao? Lưu Lăng than thầm trong
lòng, xoay người lại nháy mắt với Quách Giải, ý hỏi có thể chắc chắn cứu Trần Mạch
mà không làm cậu bé bị thương không? Quách Giải lắc đầu, võ công của hắn chỉ tương
đương với Sở Phi Hiên, trong tình thế Trần Mạch nằm trong tay Sở Phi Hiên thì hắn
cũng hết đường xoay xở. Cục diện lâm vào thế bế tắc.
“Họ Sở kia, ngươi bắt nạt một đứa trẻ con thì là anh hùng hảo
hán cái gì?” Hàn Nhạn Thanh cũng biết cách nói này không mấy tác dụng nhưng
nàng vẫn là phải nói nhằm làm Sở Phi Hiên phân tâm.
“Ta chưa từng nói ta là anh hùng hảo hán cóc khô gì.” Sở Phi
Hiên cười nhạt, quay đầu lại quan sát nàng, chậm rãi nói, “Ta đã nhớ ra ngươi.
Ngày đó ngươi ở bên cạnh Tiêu Dung Nam.”
Hàn Nhạn Thanh hất hàm, “Vậy thì sao?”
Sở Phi Hiên thoáng chốc tràn ngập vẻ thù hận, “Hắn ở đâu?”
Tay hắn từ từ tăng thêm lực đạo: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ bóp chết nó.”
Hàn Nhạn Thanh cắn môi, nhìn con trai trong tay Sở Phi Hiên
sắc mặt dần dần tái nhợt.
“Sở Phi Hiên”, Quách Giải ở ngoài các không còn kiên nhẫn
thêm được nữa, cất bước tiến vào, “Muốn tìm sư thúc ta thì phải hỏi thanh kiếm
trong tay ta trước đã.” Một luồng hàn quang đột nhiên lóe lên trong tay hắn,
đâm thẳng vào mặt đối phương.
Sở Phi Hiên đẩy Trần Mạch trong tay ra, rõ ràng là muốn dùng
đứa nhỏ để che kiếm. Quách Giải bất đắc dĩ đành thu kiếm chuyển thế công. Cùng
lúc, ba mũi tên bất ngờ xé gió bắn đến sau lưng Sở Phi Hiên. Sở Phi Hiên xoay
tay trái ra đằng sau chụp gọn như có mắt. Hắn đang muốn phá lên cười thì Quách
Giải và Hàn Nhạn Thanh đã phối hợp công tới. Kiếm thế của Quách Giải trùng điệp,
Hàn Nhạn Thanh lại chuyên về “chiêu thức xảo trá”, hơn nữa toàn tập kích sau
lưng, Sở Phi Hiên cũng phải luống cuống tay chân. Trần Mạch thừa dịp ngã xuống
lăn ra phía sau. Sở Phi Hiên biết rằng không chiếm lại được ưu thế bèn gầm lên
giận dữ, nhất quyết liều mạng, dù bị thương nặng cũng phải lưu lại trên người
Trần Mạch một chưởng.
Hàn Nhạn Thanh kinh hãi thét lên: “Mạch Nhi”. Đột nhiên tay
chân nàng bủn rủn, muốn xông lên phía trước nhưng không kịp nữa. Đúng lúc ấy, một
bóng người từ sau lao đến ôm lấy Trần Mạch, xoay một vòng, đưa lưng ra đỡ đòn của
Sở Phi Hiên, ngươi đó chính là Lưu Lăng.
Sở Phi Hiên thất thủ, liền dùng thân pháp quỷ mị bỏ chạy.
Hàn Nhạn Thanh không còn lòng dạ truy đuổi, đỡ Lưu Lăng dậy, hốt hoảng kêu lên:
“A Lăng, muội có làm sao không?”
Lưu Lăng chỉ cảm thấy lưng bắt đầu nóng lên, nhưng không phải
là nóng rát mà ngược lại cảm giác rõ ràng trong cái nóng rát có một làn khí lạnh
băng. Làn khí lạnh băng đó nhanh chóng lan khắp cơ thể, áp chế cơn nóng rát rồi
dần dần trở về yên tĩnh.
“Muội…”, Lưu Lăng có vẻ nghi ngờ, “không sao cả!”
Hàn Nhạn Thanh bắt mạch cho Lưu Lăng, sắc mặt rất khó coi.
Nàng không để ý là ở đây có người khác, xé toạc lưng áo của Lưu Lăng ra. Quách
G