
ân, còn muốn đi sao?” Mi Vũ cười khanh khách,
trong dáng điệu quyến rũ toát ra luồng sát khí sắc bén.
Lưu Ký ngẩn ra, nỗi sợ hãi lập tức xộc lên đầu, “Ngươi….” Hắn
khàn giọng hét lên.
Từ chỗ hành lang bên ngoài cửa vang lên mấy tiếng kêu đau đớn,
đám thị vệ canh gác Đông Uyển đã bị giải quyết xong.
Hành Sơn thế tử Lưu Hiếu vẫn cố tự trấn định, “Đám nữ nhân yếu
ớt các ngươi thì có thể làm nên chuyện lớn gì chứ?” Hắn phất tay ra lệnh cho những
thị vệ bên người, “Bắt hết bọn chúng lại.”
Đám thị vệ của Lưu Ký nối nhau xông đến. Nghênh đón bọn
chúng là tiểu nha đầu trông không có gì nổi bật Phi Hoằng. Theo lý thì thị vệ
vương phủ đều không phải hạng kém cỏi nhưng Phi Hoằng lại sử dụng nhuyễn kiếm,
chiêu thức cũng vô cùng quỷ dị, thoáng cái đã giết chết mấy tên.
Hàn Nhạn Thanh thấy thế thì có chút không đành lòng cau may
bảo: “Phi Hoằng, kiềm chế lại.”
Phi Hoằng cười lãnh đạm, nhưng lại rất nghe lời, dù vẫn
không để ai sống sót nhưng ra tay đã nhẹ đi rất nhiều.
Tô Gia khẽ mỉm cười, “Trần tiểu thư quả là thiện tâm.”
Mi Vũ quỳ gối hành lễ, “Ngũ tiên sinh muốn đứng đây xem hay
muốn qua sông đi tìm Quận chúa?”
“Dĩ nhiên là qua sông”, Tô Gia bình thản.
Lưu Ký mặt trắng bệch, gắng gượng thốt lên, “Ngũ tiên sinh!”
“Vị này là Ngũ Bị, đứng đầu trong Hoài Nam bát công của
chúng ta”, Di Khương mỉm cười đi vào, trên thanh kiếm trong tay còn dính vài vết
máu nhỏ. Cô ta cũng hành lễ, “Người ở phía ngoài đã giải quyết xong, số du thuyền
trên hồ cũng chỉ chừa lại hai chiếc. Ngũ tiên sinh muốn qua sông, mời theo
tôi.”
Lưu Hiếu vẫn đứng đó bỗng nhiên gằn giọng, “Phiên vương mưu
phản, tướng quốc cũng không thể thoát tội. E rằng Ngũ tiên sinh cũng không thể
tránh khỏi cái chết.”
Ngũ Bị kinh ngạc, “Thế tử nói thế nào vậy? Mọi người đều biết
những năm qua Ngũ Bị vẫn luôn ở Hoài Nam, có đến Giao Đông lúc nào chớ?” Hắn
nói xong thì quay người rời đi.
Hàn Nhạn Thanh cảm thấy trong lòng khó chịu, lên tiếng, “Ta
đi cùng với ngươi.”
“Gượm đã”, Lưu Ký gọi giật giọng, “Bản vương cảm thấy ngươi
rất quen, Trần cô nương có thể nói cho bản vương biết rốt cuộc ngươi là ai hay
không?” Hắn biết lần này khó tránh khỏi kiếp nạn nhưng nhìn người con gái này vẫn
có một cảm giác quen thuộc khó hiểu. Tuy hắn chưa từng gặp người nào có phong
thái như vậy nhưng cứ nhìn vào đôi mắt kia thì lại như đã quen biết từ xưa.
Hàn Nhạn Thanh thoáng sững người, quay đầu nói vẻ bất đắc
dĩ, “Có đôi khi, không biết lại tốt hơn là biết rất nhiều.” Nàng từ từ tháo tấm
mạng che xuống, để lộ ra dung nhan xinh đẹp như sương tuyết.
“Là tỷ”, Lưu Ký kêu lên thất thanh, “Tại sao lại có thể là tỷ.”
Lưu Kiến và Lưu Hiếu đều là thế hệ sau nên chưa từng gặp mặt người con gái được
sủng ái nhất Trường An này, nhưng hắn thì lại cùng lớn lên cùng nàng. “A Kiều
biểu tỷ”, Lưu Ký thở hắt ra, không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của những người
xung quanh. “’Ta không ngờ tỷ lại là một người như vậy,.. Y đối đãi với tỷ như
thế mà tỷ lại còn giúp.”
“Ta không phải muốn giúp y” Hàn Nhạn Thanh nhìn hắn thương hại
nếu như không phải Lưu Lăng sắp đặt thì hắn sao có thể lâm vào bước đường này?
Trong lịch sử, vào năm Nguyên Thú đầu tiên, hai nước Giang Đô và Hoài Nam làm
phản, Giang Đô và Giao Đông ầm thầm hỗ trợ. Ba nước chư hầu kia bị bãi nước,
còn Lưu Ký thì rơi vào kết cục phải tự sát.
“Ta không muốn chỉ vì các ngươi mà khiến cho cả quốc gia phải
chịu tổn thất.” Nàng xoay người đi không hề quay đầu lại nữa.
Khi tám trăm quân Hoài Nam bí mật tập hợp ở thành Tức Mặc
thì Quách Giải cũng đang lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào phủ Giao Đông
vương tìm kiếm tung tích của Hoài Nam thái tử Lưu Thiên nhưng thấy phủ Giao
Đông vương hành lang chằng chịt, phòng ốc dọc ngang thì bất chợt cau mày. Hắn
núp trong bóng tối, chờ một nô tỳ của vương phủ đi ngang qua liền xông ra nhanh
như chớp, kề kiếm ngang cổ gằn giọng, “Lưu Thiên đang ở đâu?”
Nữ tỳ bị dọa sợ đến mức không thể mở miệng, run lẩy bẩy chỉ
về một hướng. Quách Giải đánh cho cô ta ngất xỉu, giấu vào trong hòn giả sơn rồi
dùng khinh công lướt đi.
Quách Giải tới nơi thì thấy đó là một đình viện tĩnh mịch âm
u tàng cây lắc lư che khuất cửa sổ. Hắn sợ có gian trá bèn lấy cây sáo trúc mà
Lưu Lăng đưa thổi lên mấy tiếng nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì. Đang
hoài nghi định rút lui thì chợt nghe bên trong vang lên tiếng cười lạnh lẽo, rồi
một bóng người màu hồng đào như quỷ mị lướt ra, nhằm thẳng mặt hắn bổ một chưởng
mang theo cả những tiếng gào rít. Quách Giải biết là cao thủ nên không dám chậm
trễ, trường kiếm đâm ra nhắm vào huyệt Lao Cung của đối phương, rồi cứ chiếu
theo chưởng thế chập chờn của người đó nửa tấc không rời. Người mặc y phục màu
hồng phấn lui lại nửa bước, cười lạnh, “Thì ra ngươi là môn đồ của Triêu Thiên
môn.”
Dưới ánh trăng, Quách Giải quan sát đối phương, thấy hắn là
một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi tuổi, thân hình gầy nhẳng, dung mạo tuấn
tú nhưng đầy tà khí, cặp mắt đào hoa như cười như không thì lập tức lòng sáng
như gương, chậm rãi nói, “N