Duck hunt
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210495

Bình chọn: 8.5.00/10/1049 lượt.

gươi là Sở Phi Hiên”

Nét mặt Sở Phi Hiên lập tức trở nên âm trầm. Trước đó hắn vốn

chỉ dùng bảy phần công lực nhưng lúc này lại bộc phát toàn lực, quát lên: “Chịu

chết đi!”

Quách Giải trước đó đã ở bên sư phụ và sư tổ mấy năm liền

nên công phu tiến bộ cực nhanh, nếu thật sự phải liều mạng thì chưa chắc đã

không đánh lại, nhưng hắn không muốn dây dưa kẻo nhỡ bị người kia cuốn lấy thì

không thể thoát thân.

Sở Phi Hiên thay đổi chưởng pháp, chiêu thức chợt biến, cườm

tay trái chém xuống. Quách Giải tránh không kịp, bị chém đứt bay một mảnh tay

áo, hắn cả kinh không còn dám phân tâm, tập trung tinh thần chiến đấu. Qua thời

gian chừng độ uống hết một chén trà, ánh lửa đột nhiên bùng lên ở hậu viện phủ

Giao Đông vương. Quách Giải ngạc nhiên. Hắn vốn ước định với Lưu Lăng là sau

khi thành công thì sẽ đốt lửa làm hiệu, nhưng bản thân hắn lúc này còn đang bị

khốn ở đây thì tại sao lại có lửa cháy ngút trời thế kia?

Sở Phi Hiên cũng lập tức hiểu ngay mình trúng kế điệu hổ ly

sơn. Hắn thu hồi song chưởng, xoay người chạy đi. Hai người nối nhau chạy tới

chỗ đám cháy, thấy những thị vệ canh giữ tù nhân ngã trong đám cháy nhưng không

còn thấy bóng dáng ai ở trong phòng.

Chỉ cần lấy đi chiếc du thuyền trên hồ là chia cách được

Đông Uyển với vương phủ, ba cô gái ở lại cũng không phải hạng xoàng xĩnh, vì thế

Hàn Nhạn Thanh rất yên tâm rời đi.

“Ta tuyệt đối không nghĩ rằng Trần nương nương là một cô gái

như vậy,” Ngũ Bị khẽ lắc đầu than thở.

Vì không có người chèo thuyền nên hắn đành phải tự mình ra

tay, tuy dáng vẻ thư sinh nho nhã nhưng động tác chèo thuyến lại có vẻ rất

thành thạo. Hàn Nhạn Thanh không khỏi kinh ngạc, “Ngũ tiên sinh quả nhiên có

nhiều tài nghệ.”

Trong bóng đêm, Ngũ Bị trầm mặc. Hàn Nhạn Thanh nhìn không

rõ ánh mắt của hắn, một lúc sau nàng mới nghe hắn lên tiếng, “Khi còn bé khổ đã

quen, có chuyện gì không làm được chứ?”

Đông hồ là hồ trong phủ Giao Đông vuơng nên rất nhỏ, bọn họ

nhanh chóng vượt qua. Hàn Nhạn Thanh lên bờ, nhìn khắp chung quanh liền thấy phủ

Giao Đông vương đã hoàn toàn hỗn loạn. Không có ai chỉ huy, cả đám người chạy tứ

tán trên các hành lang nên quân Hoài Nam rất dễ dàng tấn công.

“Tô tướng quân!” Một người của phủ Giao Đông vương trông thấy

Ngũ Bị liền vội vàng chạy tới, “Vương gia thế nào rồi? Bọn giặc lọt vào, Tô tướng

quân mau nghĩ cách đi.”

Ngũ Bị trầm tĩnh gật đầu, “Chớ hoảng sợ. Vương phi và tiểu

Vương tử ở đâu?”

“Ở trong mật thất phía nam.” Người nọ trả lời không chút

nghi ngờ.

“Tốt. Việc quan trọng nhất hiện giờ là bảo vệ Vương phi và

tiểu Vương tử, ta đi trước. Đợi lát nữa Vương gia tới thì đám loạn thần tặc tử

kia sẽ chẳng là gì đâu”, Ngũ Bị nói nước đôi đầy ẩn ý, nháy mắt với Hàn Nhạn

Thanh rồi tự mình chạy đi.

Hàn Nhạn Thanh quan sát phương hướng đám cháy rồi đi xuyên

qua vương phủ, nhưng đến dưới một mái hiên bỗng dừng bước. Nàng cúi xuống nhặt

lên một miếng tay áo rách, chắc là bị chưởng lực chém đứt, nàng như ngừng thở

khi nhận ra mảnh vải này bị chém đứt ra từ y phục của Quách Giải. Phủ Giao Đông

vương có nhân tài đủ khả năng đánh một trận với Quách Giải sao? Nàng chạy ra

ngoài vương phủ, thấy thành Tức Mặc cũng đã hỗn loạn. Dân chúng không rõ chuyện

gì xảy ra nên nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít, lặng câm như hến. Dân Hoài Nam

tác phong dũng mãnh, những người theo Lưu Lăng lẻn vào lần này lại càng nhanh

nhẹn. Quân đội Giao Đông bị tập kích bất ngờ nên đội ngũ rối loạn, chỉ còn biết

đánh giáp lá cà. Quân Hoài Nam chiếm ưu thế áp đảo, tình thế đã định nhưng vẫn

không hề thấy bóng dáng cao thủ nào. Nàng vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, chợt nhớ

tới một nơi đáng lo nhất bèn vội vàng quay lại.

Lưu Lăng cười khanh khách đứng trên tường thành Tức Mặc nhìn

Quách Giải bay vút đến.

“Đã xảy ra chuyện gì?”, Quách Giải cả giận hỏi.

“Ta đúng là không thể gửi trứng cho ác”, Lưu Lăng nháy mắt

“Để đảm bảo, ta đã cho người vào theo, thấy huynh bị tên kia cuốn lấy nên đành

phải nghĩ biện pháp khác.”

“Cô…”, Quách Giải bực mình, nhìn nàng chằm chằm, nói giọng

mang chút mỉa mai, “Quả nhiên là thông minh hơn người.”

“Quá khen, quá khen!”, Lưu Lăng không hề nhún nhường. Khắp

nơi trong thành đều truyền đến tin chiến thắng nhưng nàng vẫn có cảm giác mọi

chuyện ở đây diễn ra thuận lợi quá mức tưởng tượng, dễ dàng tới mức đáng ngờ,

nhưng lại không biết phải phản ứng thế nào. “Rốt cuộc là ta đã bỏ sót việc gì

chứ?”, nàng khẽ hỏi.

“Cô giảo hoạt như quỷ thế này thì sẽ bỏ sót việc gì chứ?”,

Quách Giải ôm kiếm lạnh lùng nói.

Nàng đột nhiên hỏi, “Người mặc y phục màu hồng phấn vừa mới

giao thủ với huynh đi đâu rồi?”

Quách Giải giật mình, “Ta thấy Lưu Thiên đã được cứu liền

quay người bỏ đi, để ý làm được?”

Lưu Lăng liền biến sắc mặt biết ngay điểm không đúng ở chỗ

nào. Người lặn giỏi chết vì nước, người giỏi về bày thế cũng thường không nhận

thấy điểm chết trong bàn cờ của mình. Điểm chết của bọn nàng chính là Mãn Lâu

Phong. Đại bản doanh này của các nàng chính bởi có một cao thủ nên đã trở thành

mục tiêu nghi vấn lớn. Điều đ