
việc mẫu thân có thể từ một vị phu nhân
chốn hậu cung leo lên ngôi hoàng hậu, trợ giúp cho con mình đoạt được ngôi vị
hoàng đế. Đó phải là một người khôn khéo đến bao nhiêu, thậm chí có lúc còn lý
trí hơn y. Phải cư xử với Lưu Sơ như thế nào thì tự bà sẽ có chừng mực. Y chậc
lưỡi, cho dù bà có trách phạt Lưu Sơ thì có lẽ Lưu Sơ cũng chỉ phải chịu khổ một
chút thôi. Những tin tức trái ngược từ cung Trường Nhạc truyền đến khiến y cảm
thấy rất thú vị. Giống ai à? Ai là người có thể làm cho Vương thái hậu phải tỏ
sắc mặt u buồn rồi lại chuyển sang vô cùng sủng ái Lưu Sơ được chứ?
Y vừa chợt hiểu ra thì đúng lúc nội thị ở ngoài cửa truyền
báo: “Quan Nội đình Trương Thang cầu kiến.”
“Truyền vào.”
Một lát sau. Trương Thang đã vào đến nơi, vẻ mặt khá trầm trọng,
bái lạy xong liền bẩm, “Thần Trương Thang bẩm báo Hoàng thượng, con trai thứ của
Hoài Nam vương Lưu An là Lưu Kiến hôm qua báo lên việc ba nước Giao Đông, Hành
Sơn, Giang Đô định mưu phản, bắt giam Hoài Nam thái tử Lưu Thiên. Hoài Nam
vương muốn tỏ rõ ý chí của mình đã đặc biệt sai người báo cáo lên Hoàng thượng,
xin Hoàng thượng cử binh bình định và cứu Hoài Nam thái tử Lưu Thiên.”
Lưu Triệt liền cảm thấy một luồng lửa giận xông lên tận óc, luôn
miệng nói: “Được, được.” Khi trấn tĩnh lại y liền hỏi, “Trương khanh có biết việc
này thật giả thế nào không?”
Trong lúc Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ đang nhớ mẫu thân thì
Hàn Nhạn Thanh ôm tỳ bà bước xuống lầu, khom người chui vào xe ngựa dùng để đãi
khách của vương phủ Giao Đông. “Di Khương”, nàng bảo “Vén rèm xe lên một chút
cho thoáng gió.”
“Dạ!” Hôm nay Di Khương trông rất xinh đẹp hoạt bát trong bộ
y phục màu vàng nhạt, nhanh nhẹn cuốn rèm xe lên, mỉm cười với phu xe. Phu xe của
vương phủ Giao Đông phải chờ đợi dưới lầu quá lâu đang cực kỳ bực bội nhưng vừa
trông thấy nụ cười này thì lập tức tiêu tan lửa giận, ngây ra một khắc, thở dài
than: Một nữ tỳ đã xinh đẹp hút hồn như vậy thì thật sự khó tưởng tượng nổi
phong thái của ngưòi đẹp trong xe.
Vườn Đông Uyển nằm trên hồ trong vương phủ Giao Đông được
soi rõ trong ánh sáng nhu hòa của những ngọn nến to bằng cánh tay. Dạ tiệc long
trọng đã bắt đầu được một lúc khá lâu, Giao Đông vương Lưu Ký mất kiên nhẫn uống
cạn chén rượu trong tay, gõ nhè nhẹ lên án. Mi Vũ nheo mắt cười thầm, đi qua dựa
sát vào, nũng nịu: “Vương gia chớ vội, Mi Vũ thấy Trần muội muội không giống
người dễ nuốt lời, muội ấy nói nhất định sẽ tới”, nói rồi nàng ta quay người lại
gọi, “Phi Hoằng, rót rượu cho Vương gia.”
Phi Hoằng khom người tiến lên rót đầy chén rượu cho Lưu Ký.
Đang nói chuyện, con thứ của Hành Sơn Vương là Lưu Hiếu ngồi ở ghế khách bên phải
trêu đùa, “Trần cô nương có thể hớp hồn người được như Mi Vũ cô nương không?”
Ánh mắt dâm tà của gã đảo qua trên thân thể uyển chuyển của Mi Vũ đầy vẻ thèm
khát. Mọi người trên bàn đều cười ha hả, Mi Vũ trong lòng căm tức nhưng không hề
thể hiện trên nét mặt. Nàng ta đang định rủa thầm một câu thì nghe có người tới
báo, “Trần tiểu thư đến.”
Tham gia bàn tiệc lần này ngoại trừ Giao Đông vương Lưu Ký
thì thân phận tôn quý nhất thuộc về Lưu Hiếu là thế tử của Hành Sơn vương.
Giang Đô vương Lưu Kiến rốt cuộc cũng là chủ của một nước, sau khi bàn xong
công việc thì đã sớm rời khỏi Giao Đông từ ngày hôm trước. Giai nhân xuất hiện,
ngay cả hạng ăn chơi như Lưu Ký, Lưu Hiếu cũng im bặt như e ngại làm nàng kinh
sợ. Một giọng nói dịu dàng ngọt ngào bảo kéo rèm lên rồi có người bước vào. Mọi
người quay ra nhìn nhau, cảm thấy thiếu nữ áo vàng này tuy xinh đẹp duyên dáng
nhưng cũng không đến mức có thể gọi là giai nhân. Tuy nhiên tất cả đều có một cảm
giác kỳ lạ không thể nói thành lời.
“Nô tỳ Di Khương ra mắt các vị đại nhân.” Di Khương khom người
thi lễ một vòng rồi nhìn khắp lượt, cười tươi tắn, “Tiểu thư nhà tôi nói, được
lọt vào mắt xanh của các vương gia thế tử là vô cùng vinh hạnh. Nàng từ nhỏ có
tập làm thơ, lập ra quy định là nếu ngươi nào thắng được nàng về thi từ thì sẽ
ra gặp mặt.
Mọi người lúc này mới biết thiếu nữ tên gọi Di Khương này chỉ
là nô tỳ của người kia. Tất cả đang ngồi đây đều là những con cháu dòng dõi, trẻ
tuổi, có học vấn, ít nhiều cũng đã từng làm một vài bài thơ, thấy cô gái kia
kiêu ngạo như vậy thì càng sinh lòng ngưỡng mộ, không ai dám lấy thế bức bách,
sợ người khác chê cười. Lưu Ký vui vẻ, “Nếu như thế, kính xin được thấy thủ bút
của cô nương.”
Di Khương đưa ra một tờ giấy. Lúc đó sản phẩm giấy mực của Tức
Lam các tại Trường An đã danh chấn cả nước, những nhà giàu có sử dụng hàng
ngày. Tờ giấy này tuy không phải thượng phẩm nhưng lại có hương thơm nhè nhẹ, mặt
giấy vẽ hoa đào bằng những nét chấm phá đơn giản nhưng sinh động trông càng
toát lên vẻ lịch thiệp trang nhã. Bên trên tờ giấy có viết một bài thơ, nét chữ
nắn nót, màu mực đen nhánh, chính là dùng mực Tùng Giang thượng đẳng để viết:
“Nhìn cánh sen băng giá
Giai nhân nhớ chốn xưa
Chia lìa một bóng ảnh
Tan nát những đường tơ
Biển thẳm sâu ngăn trở
Chàng ngơ ngẩn giã từ
Ngoái đầu trao nhẫn c