
một mực dịu dàng ngoan ngoãn, còn với người khác thì lại ngang ngược
càn rỡ. Trước mặt Thái hậu và Hoàng hậu mà nói về Công chúa Duyệt Trữ ở điện
Chiêu Dươmg, thì có ích lợi gì đối với cô ta chứ?
Quả nhiên, Vương thái hậu nhíu mày nhưng chỉ nói mấy câu
bâng quơ, “Nhắc đến mới nói, Công chúa Duyệt Trữ cũng là một đứa trẻ đáng
thương không có mẫu thân bên cạnh.” Bà quay sang bảo Vệ Tử Phu, “Tử Phu, con phải
trông nom săn sóc con bé nhiều hơn.”
Vệ Tử Phu cung kính đứng dậy, cúi đầu “dạ” một tiếng đáp lời.
Nàng ta tự biết vì xuất thân thấp hèn nên mình không được Vương thái hậu quan
tâm nhiều như đối với Trần A Kiều trước kia. Sau khi nàng ta được tấn phong làm
hoàng hậu thì bà mới hiền hòa hơn đôi chút nhưng chủ yếu là do vị nể đứa cháu
trưởng Lưu Cứ. Những năm gần đây, mẹ con nàng ta vẫn luôn lấy lòng vị chủ nhân
cung Vị Ương này vì thái độ của người đàn ông kia rất quan trọng đối với địa vị
của bọn họ trong cộng đồng, nhờ đó mà bình an vô sự. Nhưng liệu việc Công chúa
Duyệt Trữ trở về có phá vỡ sự cân bằng này hay không thì trong lòng nàng ta
cũng không biết. Dù sao thì sau lưng Công chúa Duyệt Trữ không chỉ có Trưởng
công chúa Quán Đào Lưu Phiếu vốn giao tình sâu đậm với Vương thái hậu, mà còn
có cả Trần A Kiều và Hoàng tử Lưu Mạch chưa từng gặp mặt nhưng cũng đã ảnh hưởng
đến mẹ con nàng ta. Từ khi Công chúa Duyệt Trữ về cung, Hoàng thượng chưa từng
nói rõ ra nhưng đám người giỏi đoán ý trong cung đã chỉ gọi Cứ Nhi của nàng ta
là điện hạ chứ không ai gọi là Hoàng tử trưởng nữa.
Vệ Tử Phu giấu kín đôi bàn tay đang siết chặt vào nhau trong
tay áo để không ai nhìn thấy, ở chốn cung Vị Ương nay, nàng ta luôn luôn có tiếng
là hiền lành đức độ, kính trọng lễ phép, nếu đối xử tử tế với Lưu Sơ thì không
sao nhưng nếu để cô bé phật lòng thì chắc chắn tất cả sẽ xúm vào đổ tội. Tuy
nhiên chính bản thân Lưu Sơ chưa từng có chút ý nguyện tiếp nhận sự trông nom của
nàng ta, chẳng cần biết nàng ta có muốn điều đó hay không!
Vệ Tử Phu đứng trên đại điện của cung Trường Nhạc trang
nghiêm cổ kính, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái. Hoàng hậu A Kiều năm đó
vào tựa vào khung cửa sổ điện Tiêu Phòng nhìn bóng Hoàng thượng tuyệt tình bỏ
đi. Lúc đó nàng ta đang bế đứa con gái đầu tiên của Hoàng thượng, Vệ Trường, chờ
Hoàng thượng tươi cười đến bên cạnh. Ngày ấy, có phải tâm tình của A Kiều cũng
như thế này hay không?
Trên điện, Vương thái hậu đang quay sang ra lệnh cho nội thị
đứng hầu ở bên, “Mời Công chúa Duyệt Trữ tới đây cho ta gặp.”
Dưới điện Lý Chỉ kín đáo quan sát vẻ mặt đắc ý không che đậy
nổi của Vương mỹ nhân, chợt hiểu dụng ý của Vương Thấm Hinh là muốn Lưu Sơ ra
nơi đầu sóng ngọn gió. Mấy ngày nay, không rõ do nguyên nhân gì mà Hoàng thượng
luôn dễ dàng tha thứ cho Công chúa Duyệt Trữ. Nhưng Lưu Sơ vì mẫu thân lại luôn
mang lòng oán hận đối với Hoàng thượng và Vệ hoàng hậu. Người trong hậu cung ngại
từ thân phận cho tới thánh ý nên cũng không thể ra mặt khuyên nhủ. Thế nhưng nếu
Lưu Sơ cứ theo tính tình thường ngày mà đắc tội với Thái hậu ở nơi đây thì ngay
cả những phi tần được sủng ái cũng không đảm đương nổi cái tội danh như vậy, huống
chi Lưu Sơ chỉ là một cô bé không có mẫu thân bên cạnh?
Nàng thở dài nhìn theo Minh Đạt đã đi xa, cầu nguyện Lưu Sơ
tự lo được cho bản thân.
“Thái hậu vời ta đến cung Trường Nhạc à?” Trong điện Chiêu
Dương, Lưu Sơ hỏi vẻ kinh ngạc, sau đó làm mặt đau khổ, trông chừng không có ai
bèn len lén hỏi tiếp, “Ta không đi có được không?”
“Điện hạ”, Giai La nghiêm mặt trả lời, “Điện hạ hãy tự suy
nghĩ đi, không thể nào đâu. Nếu điện hạ lo lắng thì nô tỳ có thể sai người báo
cho Trưởng công chúa để người đến cung Trường Nhạc đón điện hạ.”
Không cần làm phiền bà ngoại đâu, ta chỉ hỏi cho biết thôi
mà, được rồi”, Lưu Sơ le lưỡi, mỉm cười quay đầu đi, lúc quay lại thì thần thái
hoàn toàn đổi khác. Giai La kinh ngạc, giờ khắc này Lưu Sa rất chín chắn, không
hề giống như một cô bé chưa đầy bảy tuổi.
“Đứng dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu”, Lưu Sơ khẽ
nháy mắt, “Giai La, thay y phục cho ta.”
“Dạ!” Giai La cho Lưu Sơ một bộ y phục bằng sa tanh trắng
như tuyết do chính tay người đứng đầu phường may Tạp Môn, Hạ Đông Trữ cắt. Bộ
xiêm y cực kỳ xinh đẹp khiến cho khuôn mặt như châu như ngọc của Lưu Sơ càng nổi
lên vẻ thanh tao rực rỡ. Lưu Sơ ngắm nghía một hồi rồi nói, “Đi thôi.” Cô bé tự
bước ra khỏi phòng, mỉm cười chào hỏi, “Minh công công, làm công công phải đợi
lâu.”
Minh Đạt không tỏ vẻ gì, khom người nói, “Chờ Công chúa Duyệt
Trữ là chức trách của lão nô. Xin mời Công chúa.” Lão tỏ vẻ khiêm tốn hoàn toàn
không giống một nội thị tổng quản bên cạnh Thái hậu.
Lưu Sơ hấp tấp chạy ra ngoài, leo lên long xa. Xe lốc cốc
chuyển bánh đi về hướng cung Trường Nhạc. Theo lễ nghi trong cung Hán, long xa
của phi tần, hoàng tử, công chúa có quy cách khác nhau, vì Duyệt Trữ được Hoàng
thượng sủng ái nên long xa hoa lệ kiêu sa hơn nhiều nhưng cô bé cũng không để
ý. Long xa chạy loanh quanh một vòng thì tới cung Trường Nhạc.
Tin tức bấ