
ta thấy khuôn mặt không hài lòng của Lưu Ký thì vội vàng xoa
dịu, “Nếu Vương gia mời Trần cô nương tới vương phủ dự tiệc, đối đãi đúng lễ độ
thì lão thân sẽ nguyện thay Vương gia hỏi ý của nàng.”
Lưu Ký suy nghĩ một lát, “Cứ để cho ta gặp mặt Mi Vũ rồi nói
sau.”
Lan Chỉ hiên.
“Nhiều ngày không gặp, thiếp còn tưởng rằng Vương gia đã
quên mất thiếp rồi chứ? Vương gia nhất định phải tự phạt ba chén bồi tội với
thiếp.” Mi Vũ rót rượu, dịu dàng dựa vào ngực Lưu Ký nũng nịu nói.
“Được rồi”, Lưu Ký cảm giác một thân thể mềm mại thơm tho
nõn nà như sáp dựa vào ngực thì hồn xiêu phách lạc. Hắn giơ chén uống cạn, khen
ngợi, “Bích Nhưỡng Xuân của Phong Mãn lâu cũng chỉ mạnh và êm như thế này mà
thôi.” Hắn nói rồi lại si mê ngắm người đẹp trong lòng, đưa ngón tay vuốt ve
lông mày của Mi Vũ, “Hôm nay Vũ Nhi vẽ lông mày rất khác.”
Mi Vũ che miệng cười, “Đây là Trần muội muội vừa mới vẽ cho
thiếp, gọi là ‘Viễn Sơn mi’, ý nói chân mày như núi xa. Mi Vũ thật là hâm mộ tư
chất cao nhã thanh khiết của Trần muội muội, búi tóc của thiếp cũng là do muội ấy
búi cho, gọi là ‘Trục Nguyệt Phi Tình’. ngài đã từng thấy qua hay chưa?”
“Quả nhiên đẹp mắt.” Người đẹp trước mặt quyến rũ đa tình
như vậy nhưng Lưu Ký hơi có cảm giác không yên lòng, thuận miệng khen, “Theo
như nàng nói thì Trần cô nương này quả là một người kỳ diệu.”
Mi Vũ thầm thở dài, “Mi Vũ vốn tự nhận nhan sắc hơn người
nhưng khi gặp Trần muội muội mới biết lời cổ nhân nói ‘tay như cỏ mềm, mắt đẹp
rạng ngời’ là thật.
Lưu Ký nghe vậy thì trong lòng rung động, lúc rời đi còn lặng
lẽ bảo Tang ma ma, “Vào buổi tối ba hôm nữa, bản vương thiết yến trong phủ mời
các chư hầu tới chung vui, mong ma ma thay mặt gửi lời tới Trần cô nương, nếu
như chịu tới thì vui không kể xiết.”
Trên Tư Tồn các của Mãn Lâu Phong, Hàn Nhạn Thanh nhìn ra
ngoài cửa sổ, than một tiếng, “Xem ra kết cục đã định.”
“Muội điên rồi”, Quách Giải ôm kiếm, ngồi ở đối diện, nói vẻ
khó hiểu, “Ta thật không thể tin được, muội tại có thể ở cùng một chỗ với chư hầu.”
Hàn Nhạn Thanh quay đầu lại, “Muội cũng không muốn nhưng còn
có cách nào đâu.”
“Mẫu thân!” Lưu Lăng dắt tay Mạch Nhi đi tới, Mạch Nhi nhào
vào trong lòng Hàn Nhạn Thanh, rầu rĩ, “Con vừa đánh hai tư điểm[1'> với dì
Lăng, con thua rồi.”
[1'> Là một trò chơi có thể rèn luyện phép tính nhẩm. Yêu cầu
của trò chơi là dùng bốn chữ số, tiến hành tính toán bằng các phép toán nhân
chia cộng trừ (cho phép sử dụng dấu móc) để có được kết quả hai mươi tư.
Lưu Lăng bật cười gõ gõ trán nó, “Tiểu tử ngốc, thua thì
cũng thua rồi, còn mách với mẫu thân à.”
Mạch Nhi giận dỗi tránh tay nàng, lắc đầu, “Đâu phải là con
mách chứ? Mẫu thân”, rồi quay lại, “Tại sao chúng ta phải tới đây?” Cậu bé nhăn
mày nhăn mặt, “Người ở nơi này đều quái lạ thế nào ấy.”
Hàn Nhạn Thanh bật cười “Bọn họ đều là… bằng hữu, sau này Mạch
Nhi lớn lên thì sẽ quen thôi.” Nàng sửa sang tóc mái trên trán của Mạch Nhi, dặn
dò, “Ngày kia con phải ở yên trong Tư Tồn các với Thân bà bà và Hổ cữu cữu nhé.
Không được chạy lung tung đấy.”
Thân Hổ đứng ở đằng sau hỏi dò, “Tỷ, tỷ… đến lúc đó có tính
toán gì sao?”
Hàn Nhạn Thanh gật đầu, “Tiểu Hổ Tử, tỷ giao nghĩa mẫu và Mạch
Nhi cho đệ. Đệ phải bảo vệ bọn họ cho tốt đấy.”
Thân Hổ im lặng gật đầu.
Lưu Lăng lên tiếng, “Được rồi, ta đã tính toán chu đáo, sẽ
không xảy ra chuyện gì đâu”, sau đó liếc thấy Quách Giải đang nhìn mình vẻ
không hài lòng thì ngấm ngầm cười lạnh.
Nếu điện Tiêu Phòng là nơi hoàng hậu của các triều Hán ở thì
cung Trường Nhạc là cung điện dành cho ngươi phụ nữ tôn quý nhất ở trong cung Vị
Ương chuyển sang. Sau khi Đậu thái hoàng thái hậu qua đời, tòa cung điện này
dành cho Vương Chí, mẫu thân ruột của đương kim Hoàng thượng, hoàng hậu thứ hai
của Hoàng đế Hiếu Cảnh.
Khi Lý Chỉ ưỡn cái bụng cao vượt mặt bước vào cung Trường Nhạc
thì Hoàng hậu Vệ Tử Phu và Vương mỹ nhân đã có mặt ở bên trong, đương kim Hoàng
thượng đăng cơ đã hơn mười năm, ở những phương điện khác thì khá tàn độc nhưng
với mẫu hậu lại rất hiếu thảo. Vì vậy mặc dù Thái hậu Vương Chí chỉ ở hậu cung
không quản việc gì nhưng địa vị vô cùng cao. Các phi tần trong hậu cung thường
xuyên tới cung Trường Nhạc thỉnh an, không ai dám trễ nải.
Lý Chỉ bước tới trước mặt Thái hậu thì buông tay Văn Tâm ra,
quỳ xuống thi lễ, “Nô tỳ thỉnh an Thái hậu.”
Vương thái hậu phất tay, “Miễn lễ, con mang trong người dòng
giống của đế vương, sau này không cần quá câu nệ những nghi thức xã giao này.”
Lý Chỉ đứng dậy, cũng không biện bác gì mà bước sang ngồi xuống
một bên, Vương mỹ nhân ở bên cạnh lên tiếng, “Nếu Chỉ muội muội lần này mang
thai công chúa thì sẽ là Tứ công chúa của Hoàng triều Đại Hán ta rồi”, cô ta cố
nặn ra vẻ ảo não, “Muội xem trí nhớ của ta đấy, phải là Ngũ công chúa mới đúng
chứ.”
Toàn điện tức thì lặng ngắt. Hoàng hậu Vệ Tử Phu ngồi bên cạnh
Thái hậu vẻ mặt bình thản, không thấy có biến hóa gì. Lý Chỉ động lòng, than thầm
Vương mỹ nhân cứ ỷ vào việc mình cũng sinh được một hoàng tử, đối với Vệ hoàng
hậu luôn