
ãi kể Mục Táp nghe.
Trên đường về nhà, tâm trí Mục Táp vẫn luẩn quẩn những lời Ngu Nhiên kể, cô cảm thấy đau lòng thay Tống Vực.
“Mẫu người đàn ông như Tống Vực, khi còn thanh niên, thường xem trọng tình bạn của đấng mày râu hơn những chuyện nhi nữ tình trường. Hồi đại
học, Tống Vực và Đinh Triệt ở cùng phòng kí túc xá, thậm chí thân đến
mức chia nhau giường ngủ. Hai người cùng nhau đọc sách, cùng nhau tìm
tòi nghiên cứu, cùng chia sẻ những ý tưởng mới mẻ, sau này cùng bắt tay
gầy dựng sự nghiệp, đồng cam cộng khổ đưa công ty vượt qua thời điểm khó khăn ban đầu, hợp sức kiếm thật nhiều tiền. Năm đó, Tống Vực vì giúp
Đinh Triệt mới bất đắc dĩ ra tay đả thương người. Nào ngờ, tên Đinh
Triệt là con sói nham hiểm đội lốt chú cừu hiền lành, Tống Vực gặp nạn
chưa được bao lâu, hắn liền trộm toàn bộ mật mã của chương trình mới,
đem bán cho công ty đối thủ, đút túi riêng hơn mười triệu tệ. Tại thời
điểm đó, mười triệu tệ là con số không hề nhỏ đâu nhé. Hắn dùng toàn bộ
đồng tiền bất lương thanh toán hết nợ nần của cá nhân, số tiền còn dư
thì hắn đầu tư kinh doanh những tác phẩm nghệ thuật. Ông trời quá bất
công, lại phù hộ cho việc làm ăn của hắn phất lên như diều gặp gió. Hiện tại, bất động sản của hắn rải đều ở thành H, thành B, thành S, Thành
W…Chưa kể nắm trong tay khối tài sản khiến người ta nghẹn họng. So sánh
với Tống Vực phải trải qua nhiều bước thăng trầm, thì hắn một bước lên
mây, tài lộc dồi dào, đường quan rộng mở.” Ngữ khí Ngu Nhiên chứa đầy vẻ bất bình,“Những lúc tình cờ nhắc đến Đinh Triệt, tôi và Thượng Minh đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm vằm hắn thành trăm mảnh. Mà
Tống Vực chỉ cất tiếng cười trừ. Bề ngoài anh ấy ra vẻ thản nhiên, không buồn quan tâm, nhưng chúng tôi đều biết, việc này đã trở thành vết sẹo
khó phai trong lòng anh ấy.”
“Anh ấy là người trọng tình trọng nghĩa, luôn bao che, dung túng cho
những người anh ấy quý trọng. Nhưng Đinh Triệt lại trực tiếp phản bội
niềm tin của anh ấy. Chị cũng biết đấy, tín nhiệm càng nhiều, thì thất
vọng càng sâu. ”
Tống Vực là người đàn ông luôn sẵn sàng che chở cho người nhà và bạn
bè của mình. Mạc Tử Tuyền cũng từng nhận xét như vậy. Mục Táp cúi đầu,
nhìn lăm lăm đường vân trên lòng bàn tay, thâm tâm nhói cơn chua chát.
Ngay cả Ngu Nhiên cũng hiểu con người Tống Vực hơn cả cô. Quá khứ của
Tống Vực như thể bức tường thành kiên cố, đứng sừng sững trước mặt cô,
không chút khe hở để cô có thể len lỏi vào.
Cô chỉ có thể chạm tới hiện tại và tương lai của anh. Còn những
chuyện đã qua, cô vẫn quyết định sẽ không gặng hỏi. Nếu có ngày, anh đủ
tin tưởng cô, nguyện ý chia sẻ cùng cô. Cô sẽ lắng nghe bằng tất cả tấm
lòng, và nhất định sẽ ôm anh thật chặt, nói anh biết, hiện tại và tương
lai, đã có cô luôn sát cánh cùng anh.
Đêm nay, Mục Táp vì Tống Vực nấu một bàn đầy ắp thức ăn ngon. Lúc anh trông thấy thành quả của cô, có chút ngạc nhiên:“Ồ, hôm nay em có
chuyện vui à, sao nấu nhiều món thế?”
“Gần đây thấy anh lu bu, vất vả làm việc quá , nên em bồi bổ anh
đấy.” Mục Táp vội vàng kêu anh ngồi xuống, nhanh chóng nếm thử món mới
cô vừa tập nấu, là Thủy trúc báo xuân.
Tống Vực ăn thử một miếng, nhai trong miệng giòn giòn, đậm đà vị chua ngọt hòa lẫn, rất thích hợp làm món khai vị. Anh gật đầu lia lịa, khen
ngon lắm, đoạn hỏi cô cách thức nấu.
“Đem đùi gà và chân gà đã luộc chín xé thành sợi mỏng, rồi xắt thật
nhỏ, trộn đều với phần ớt đã băm nhuyễn. Sau đó, cắt ngang quả dưa chuột thành từng khoanh, khoét bụng rỗng, nhét hỗn hợp thịt gà và ớt vào.
Thoa ít giấm chua với muối lên bề mặt, để khoảng 15p cho thấm gia vị là
dùng được” Mục Táp trình bày.
“Món ăn phối đủ màu sắc, thoạt nhìn khá đẹp, vị cũng rất ngon, nhưng
tốn công đầu bếp quá.” Tống Vực dùng cách riêng khen ngợi cô.
“Em xem hướng dẫn trên mạng đấy, coi vậy chứ cách thức nấu món này
thuộc hàng đơn giản nhất rồi. Mấy món như bạo tương lệ chi cầu, bát bảo
vưu ngư, kỳ phúc hỉ hà mới gọi là công phu. Nhưng nếu anh thích, em sẽ
tập nấu từ từ cho anh ăn.” (tên mấy món ăn mình không biết edit sao cho hay nữa.)
Tống Vực buông đôi đũa, xoa mu bàn tay Mục Táp, anh cười như không
cười, hỏi:“Hôm nay em lạ lắm nhé? Tự dưng đảm đang một cách khác thường. Khai mau, em đang có âm mưu gì?”
“Hứ, anh đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Mục Táp mỉm cười hối thúc: “Anh mau ăn đi, ăn khi nóng mới ngon.”.
Cơm nước xong xuôi, Tống Vực xung phong làm nhiệm vụ rửa bát, khiến
Mục Táp vô cùng sửng sốt , nhưng cô gật đầu cái rụp. Từ ngày hai người
kết hôn, anh luôn bảo trì phong cách đại gia ăn trên ngồi trước. Tuy
rằng không sai bảo, chỉ trỏ gì cô hết, nhưng anh tuyệt đối không động
tay động chân vào việc nhà việc cửa. Anh là điển hình cho mẫu đàn ông
giỏi giang việc nước, mà dở tệ việc nhà. Nhưng hôm nay anh lại phá lệ,
tốt bụng bảo cô nghỉ ngơi, cứ để anh rửa bát. Mục Táp hứng thú đi theo
anh vô phòng bếp.
Thấy Tống Vực xắn cao tay áo, chuẩn bị đổ nước tẩy bát. Mục Táp vội vàng chìa bao tay cao su ra trước mặt anh.
“Nhất thiết phải mang bao tay à?