Snack's 1967
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324521

Bình chọn: 9.5.00/10/452 lượt.

c chị cũng biết, mẹ ruột của em qua đời

sớm. Từ khi lấy Tống Vực, em đã nguyện ý xem mẹ như mẹ ruột của mình, và luôn sẵn sàng chăm sóc, phụng dưỡng mẹ. Tuy nhiên, việc dọn ra ở riêng

là ý của Tống Vực. Chị biết không, anh ấy đặc biệt cố chấp trong vấn đề

này. Nhiều lúc em cũng cảm thấy khó hiểu.”

Mạc Tử Tuyền dần thu ý cười, buông tay Mục Táp:“Là Tống Vực cố chấp?”

Mục Táp gật đầu:“Đúng ạ. Anh ấy cảm thấy dọn ra ở riêng thì tốt hơn.

Hơn nữa, chừng nửa năm hay một năm tới, vợ chồng em có thêm đứa nhỏ. Trẻ con hay quấy khóc, ắt hẳn sẽ làm phiền đến sự nghỉ ngơi, tịnh dưỡng của mẹ.”

Mạc Tử Tuyền rũ thấp mí mắt, che giấu mọi cảm xúc trong ánh mắt, vẻ

mặt chị ta trầm tĩnh như nước lạnh, lâu sau mới hỏi: “Hai người đã dự

định có con rồi à?”

“Hiện tại thì chưa gấp. Nhưng cần tính toán, chuẩn bị trước thật tốt. Dẫu sao vợ chồng em cũng đã đến tuổi làm bố mẹ.”

Mạc Tử Tuyền cười khẩy, lặng thinh không nói.

Mục Táp lẳng lặng ngồi cạnh chị ta, trông chừng chị ta nghỉ ngơi. Hơn hai mươi phút sau, Mạc Tử Tuyền ngẩng đầu, nhìn đồng hồ treo tường:

“Chị phải xuống dưới thôi, không thể biến mất lâu hơn nữa.”

Mục Táp đứng dậy đỡ chị ta. Chị ta xua tay, ý bảo không cần, tự mình

có thể đứng được. Lúc Mạc Tử Tuyền đứng dậy, bước chân chệnh choạng, “sơ ý’ giẫm lên giày Mục Táp. Mục Táp bị đau, “Á” một tiếng.

Mạc Tử Tuyền giả vờ ngu đần, trì trệ. Đợi giẫm đã đời, chị ta mới

nhấc chân ra, mơ màng hỏi: “Ối, giẫm lên chân em ư? Xin lỗi em, chị vừa

đứng dậy thì cả người lại chóang váng, mơ mơ hồ hồ không chú ý chân em.”

Mục Táp cúi đầu, ngắm nghía mũi giày bị lõm xuống một góc của mình.

Cô cười thầm, chị ta quả thật dồn hết sức lực vào cú giẫm đạp này. Khỏi cần cởi giày, Mục Táp cũng biết, ngón chân của mình chắc chắn đã sưng

vù. Cô cười giễu, lắc đầu: “Sức lực của chị dâu mạnh ghê gớm. Ngón chân

của em được dịp lãnh đủ.”

Mạc Tử Tuyền luôn mồm nói xin lỗi.

“Không sao đâu chị. Đợi lát về nhà, em nhờ Tống Vực xoa bóp. Anh ấy

từng học qua mát xa, tay nghề rất chuyên nghiệp. Tuyệt lắm cơ.” Mục Táp

dừng như lơ đễnh nói.

Đôi tròng mắt của Mạc Tử Tuyền gắt gao co rút, hàng chân mày chau chặt.

Hai người xuống lầu, liền nhìn thấy Tống Vực.

Tống Vực đứng đưa lưng về phía họ, nổi bật thân hình cao lớn vững

chãi. Anh chăm chú lắng nghe các chuyên gia trên khán đài đàm luận về

những thương hiệu trà, nghe họ chỉ dẫn loại trà nào thích hợp dùng cho

mùa đông. Chợt nghe giọng nói Mục Táp truyền từ đằng sau, anh lập tức

xoay gót:“Xong rồi?”

Khi nói chuyện, anh nhìn Mục Táp đăm đắm, không mảy may liếc nhìn Mạc Tử Tuyền.

“Chị dâu đã uống thuốc và nghỉ ngơi một lúc, tạm ổn rồi anh.” Mục Táp đáp.

Bấy giờ, Tống Vực mới nhìn qua Mạc Tử Tuyền, thấy thần sắc chị ta khá hơn lúc nãy, lãnh đạm nói “Chị nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Mạc Tử Tuyền gật đầu, ánh mắt lưu luyến nơi sườn mặt anh hồi lâu.

Đến phần hoạt động tự do, có vài thương nhân tới chào hỏi, tán gẫu

cùng Tống Vực. Mục Táp một mình, đi loanh quanh thưởng thức thư họa.

Mạc Tử Tuyền vừa tiếp xong một vị thương nhân chuyên kinh doanh trà

đạo, đúng lúc trông thấy Tống Vực kết thúc đối thoại với mấy vị khách.

Chị ta dáo dác nhìn xung quanh, chẳng thấy ai nữa, bèn hớt hải lại gần

Tống Vực, hạ giọng: “Anh nhất quyết không dọn về Tống gia, chỉ muốn cùng cô ta tận hưởng thế giới riêng của hai người? Còn dự định sinh con?”.

“Chị dâu, chị lại đi quá giới hạn rồi đấy. Việc này chả liên quan tới chị.” Vẻ mặt Tống Vực hững hờ. Tầm mắt anh lướt qua bả vai Mạc Tử

Tuyền, dừng trên người Mục Táp đứng cách đó không xa.

‘Em ngược lại muốn tận mắt chứng kiến, anh còn định trốn tránh bao

lâu đây?” Mạc Tử Tuyền áp sát người Tống Vực, vươn tay bẻ bẻ cổ áo anh,

híp cặp mắt mưu mô quỷ quyệt: “Anh muốn phủi sạch ngày tháng trước kia,

tàn nhẫn vứt em qua một bên ư? Tống Vực, hôm nay em tuyên bố thẳng thừng trước mặt anh, chưa được em phê chuẩn, thì anh đừng hòng.” Thuở còn quen nhau, hễ Mạc Tử Tuyền xụ mặt nói câu ‘em không phê

chuẩn’, Tống Vực tức khắc chiều theo ý chị ta. Mà hiện giờ, cũng câu nói đấy, nhưng Tống Vực lạnh lùng đáp trả: “Tôi nhắc lại, chị đừng xía mũi

vào chuyện của vợ chồng tôi.” .

Ngăn cách giữa bọn họ không đơn giản chỉ có Mục Táp. Năm tháng đổi

dời, việc đời thay đổi, đã khiến người đàn ông mà Mạc Tử Tuyền mê luyến

nhất dần trưởng thành, chín chắn hơn trong chuyện tình cảm. Rồi biến cố

nọ nối tiếp biến cố kia, cứ thế mang Tống Vực cách xa thế giới của chị

ta.

Mạc Tử Tuyền đâu còn là thiếu nữ ngây thơ, trong sáng đến mức ngờ

nghệch, ngu ngốc. Chị ta đương nhiên biết, trên cõi đời này, làm gì có

gã đàn ông nào tự nguyện yêu một cách vô điều kiện, thủy chung đến trọn

đời trọn kiếp. Huống chi, vào lúc Tống Vực rơi vào hoàn cảnh khó khăn

nhất, chị ta lại lạnh lùng quay gót đi theo Tống Hạo. Hành động ấy chẳng khác nào châm dầu vào lửa, gián tiếp dùng dao khoét sâu thêm vết thương nhục nhã của anh. Vì thế, Tống Vực lúc này chán ghét, bài xích chị ta

là điều dễ hiểu.

Nhưng Mạc Tử Tuyền vẫn cố chấp ôm vọng tưởng cuồng, rằng sâu trong

thâm tâm Tống Vực, chị