Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324530

Bình chọn: 7.5.00/10/453 lượt.

t hết khẩu vị, thường xuyên bỏ bữa, chưa kể hôm kia còn phát

sốt nhẹ.” Mạc Tử Tuyền thở dài “Chỉ mong hôm nay sớm kết thúc, để chị có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon.”

Tống Vực đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy, nhìn Mục Táp, nói “Anh đi toilet”.

Mạc Tử Tuyền toan tránh qua một bên, nhường đường Tống Vực. Song, đầu óc chị ta bất ngờ chóang váng. Cơ thể loạng choạng, chực té nhào. Tống

Vực nhanh tay đỡ chị ta. Trên trán Mạc Tử Tuyền vã đầy mồ hôi, cặp mắt

lim dim, hai tay ghì chặt cổ áo Tống Vực.

Mục Táp gấp gáp chạy tới, kiểm tra tình trạng của Mạc Tử Tuyền. Cô

lấy ngón trỏ bấm vào huyệt nhân trung chị ta: “Chị cảm thấy sao rồi? Có

cần đi bệnh viện không?”.

Mạc Tử Tuyền chậm chạp nâng rèm mi, rên thều thào:“Không sao đâu em,

chị nghỉ ngơi tí là ổn. Nhất thiết đừng làm to chuyện. Hôm nay đa phần

là khách vip, tuyệt đối không thể làm họ mất hứng. Tống Vực, cậu đưa chị lên lầu giùm nhé, chị cần nghỉ ngơi tí .”

Lúc nói chuyện, hai tay chị ta trắng trợn khoác lên cổ Tống Vực, đôi

môi đỏ mọng đối diện chiếc cằm cương nghị, ánh mắt chị ta mê man ngước

nhìn anh.

Cuối hành lang trên tầng hai là văn phòng riêng của Mạc Tử Tuyền, trong phòng có kê chiếc giường nhỏ.

“Chị dâu, thôi để em dìu chị lên. Tống Vực ở đây tiếp khách hợp lí

hơn.” Nói đoạn, Mục Táp vươn tay kéo Mạc Tử Tuyền đang dính sát trên

người Tống Vực về phía mình. Toàn thân chị ta mềm oặt, không chút khí

lực, cứ nghiêng nghiêng ngã ngã. Mục Táp ráng hết sức mới tách được chị

ta ra khỏi Tống Vực.

Mạc Tử Tuyền nhìn chằm chằm Mục Táp: “Sợ là em không chịu nổi sức nặng của chị.”.

Tống Vực xen ngang:“Tôi không tiện lên đấy, để Táp Táp dìu chị lên đi.”

Mạc Tử Tuyền cúi gằm mặt, nhằm che giấu mọi biểu tình trên khuôn mặt. Sau đó, chị ta đành ngoan ngoãn đi theo Mục Táp lên lầu.

Đến văn phòng trên tầng hai, Mạc Tử Tuyền đưa Mục Táp chìa khóa phòng. Mục Táp mở cửa, rồi đỡ chị ta vào.

Trong phòng sáng sủa, sạch sẽ, ở góc phòng kê chiếc giường gỗ, mặt trên trải tấm thảm nhung bằng lông cừu.

Mục Táp dìu Mạc Tử Tuyền ngồi xuống giường, xoay người đi tới chỗ đặt bình nước, rót ly nước ấm đưa chị ta.

Lúc Mục Táp xoay người rót nước, Mạc Tử Tuyền nhìn chòng chọc sau lưng cô, mười móng tay chị ta vô thức cào mạnh tấm thảm nhung.

“Uống nước đi chị.”

“Cám ơn em.” Mạc Tử Tuyền uống nước xong, lấy tay chùi khóe

miệng,“Giờ mới thấy đỡ hơn tí. Vừa nãy đầu óc chị cứ quay mòng mòng,

suýt nữa là nôn ra.”

“Dạo này chị vất vả quá mà. Hơn nữa, lại không chú ý nghỉ ngơi dưỡng

sức. Dù bận cỡ nào, hằng ngày chị vẫn nên đảm bảo giấc ngủ và ba bữa ăn

chính.” Mục Táp nói.

Mạc Tử Tuyền gật đầu, sau cất giọng e dè:“Táp Táp, mấy bữa rày em và

Tống Vực không về thăm mẹ. Hay em còn buồn mẹ chuyện lần trước?”

Chị ta muốn nói đến những tấm ảnh.

“Ôi, chị nghĩ nhiều rồi. Em không buồn đâu ạ. Vợ chồng em đã lên kế hoạch, cuối tuần sau sẽ về thăm mẹ.” Mục Táp điềm đạm đáp.

Mạc Tử Tuyền tỏ vẻ thân thiết nắm tay cô, cười nói:“Chị nói này Táp

Táp. Em trăm ngàn lần đừng hờn trách mẹ. Mẹ trước giờ luôn xem trọng đức hạnh của người phụ nữ, nên lúc nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, thì tức giận

là điều đương nhiên. Thế nhưng, mẹ không bao giờ để bụng chuyện gì quá

lâu, bực bội thì la rầy, la xong thì quên ngay. Em và Tống Vực nên

thường xuyên về thăm mẹ, cùng mẹ hàn huyên tâm sự. À, tính mẹ ‘hảo

ngọt’, em chỉ cần nói vài câu ngọt ngào, chắc mẩm mẹ sẽ quên hết mấy

chuyện không vui. Nói cho cùng, mẹ hiện giờ chỉ còn Tống Vực là đứa con

ruột thịt, nên dồn hết tình thương cho cậu ấy. Lại có câu, yêu ai yêu cả đường đi lối về, em là vợ Tống Vực, tất nhiên mẹ cũng thương em.”

Nói hay lắm, quá đỗi sâu sắc, quá đỗi thấm thía. Nếu Mục Táp không

tình cờ phát hiện tâm tư của Mạc Tử Tuyền đối với Tống Vực, có lẽ bây

giờ, cô sẽ cảm thấy may mắn, vì bản thân có được bà chị dâu vừa khéo

hiểu lòng người vừa có tấm lòng bao la nhân ái. Tuy nhiên, ngay tại

khoảnh khắc này, khi nhìn sâu vào mắt Mạc Tử Tuyền, cô đoan chắc, chị

ta chỉ giỏi khua môi múa mép.

Lời nói có thể gạt người, hành vi có thể ngụy tạo. Nhưng ánh mắt sẽ

tố cáo tất cả. Mạc Tử Tuyền luôn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh đến cực điểm, nhạt đến tận cùng.

“Vâng. Sau này, hai vợ chồng em sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”

“Kì thực, nếu hai em chuyển về sống luôn ở Tống gia, mẹ nhất định sẽ

mừng lắm.” Ý cười thâm sâu đọng trên khóe môi Mạc Tử Tuyền. Chị ta lắc

lắc cánh tay Mục Táp,“Mẹ là người thân thiện dễ gần, không bao giờ bắt

bẻ hay hoạnh họe gì con cháu. Em không cần lo lắng vấn đề mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu. Vả lại, ngôi nhà lớn như thế, mà chỉ có mẹ và chị

ở…Hỡi ôi, nhiều lúc cảm thấy hiu quạnh, trống trải lắm em ạ. Tuy mẹ

không nói ra miệng, nhưng trong lòng luôn mong muốn hai em dọn về sống

chung. Người già thường thích náo nhiệt đông vui mà. Huống hồ, nhà chỉ

có đàn bà con gái, vắng bóng đàn ông, nhiều khi xảy ra tình huống bất

ngờ, e là trở tay không kịp. Táp Táp, em thử cân nhắc đề nghị của chị

nha.”

Mục Táp ngẫm nghĩ rồi đáp:“Em thì chẳng sao cả. Em chưa bao giờ bài

xích việc sống chung với mẹ. Chắ


XtGem Forum catalog