Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324503

Bình chọn: 9.5.00/10/450 lượt.



“Ừm. Nếu không sẽ hại da tay lắm.” Mục Táp giúp anh đeo vào.

Anh nở nụ cười:“Đàn ông không ngại mấy chuyện này đâu. Anh không cần bàn tay mịn màng, hay trắng nõn nã, không nhiễm chút bụi.”

“Sao không cần? Đôi tay này giúp anh thiết kế chương trình, cài đặt

mật mã, kí văn kiện, kiếm tiền nuôi gia đình…Toàn thân anh từ trên xuống dưới, đôi tay là thứ đắt giá nhất đấy, nên anh phải giữ gìn thật kĩ

vào.” Mục Táp nghiêm túc giảng dạy.

Tống Vực bật tiếng cười lớn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc anh rửa bát, thì điện thoại bàn đổ chuông. Mục Táp nghe máy, là bà Tống gọi đến.

Ngữ khí của bà ôn tồn, nhã nhặn: “Tuần sau là cuối tháng, hai vợ chồng con nhớ đến quán trà của Tử Tuyền, ủng hộ chị nó nhé.”.

Mục Táp liền nhớ ra, mấy hôm trước Tống Vực đã đề cập qua, cuối tháng này, quán trà của Mạc Tử Tuyền hợp tác với một công ty trách nhiệm hữu

hạn chuyên về văn hóa trà ở thành H, tiến hành buổi giới thiệu và đánh

giá những danh trà thượng hạng. Dự kiến hôm đó, sẽ có rất nhiều người

tham gia. Bà Tống dặn Tống Vực dẫn theo Mục Táp đến ủng hộ Mạc Tử Tuyền, thuận tiện trông chừng, đề phòng bọn côn đồ tới gây rối.

Thái độ của Tống Vực khá hờ hững, dửng dưng trước sự kiện này. Nhưng

bà Tống lại rất coi trọng. Bà luôn cảm thấy một mình Mạc Tử Tuyền phải

chèo chống, kinh doanh quán trà rất vất vả. Tuy Tống Hạo đã mất, nhưng

chỉ cần Mạc Tử Tuyền còn ở Tống gia ngày nào, thì ngày đó, con bé vẫn

luôn là dâu trưởng Tống gia, là cô con dâu mà bà vô cùng ưng ý. Đều là

người một nhà, nên đỡ đần, giúp đỡ lẫn nhau.

“Vâng ạ, chúng con đã biết.” Mục Táp đáp.

Bà Tống dặn dò thêm vài câu rồi mới gác máy.

Đợi Tống Vực rửa bát xong, Mục Táp liền nói chuyện này với anh. Nghe xong, anh hỏi ý cô :“Em muốn đi không?”

“Nếu mẹ đã đặc biệt nhắc nhở, chúng ta nên đi thôi anh ạ.” Mục Táp nói, “Xem như chiều theo ý mẹ, để mẹ vui lòng.”

Tống Vực tựa hồ có chút đăm chiêu, chỉ đáp lại bằng nụ cười nhạt.

Ngày cuối tháng, Tống Vực cùng Mục Táp ghé quán trà trên đường Lục

Nhân ủng hộ Mạc Tử Tuyền. Quán trà ngày thường u nhã, thanh tịnh, nhưng

hôm nay lại rất náo nhiệt. Khách mời đông như nêm. Từ những người đặc

biệt yêu thích trà, đến phóng viên của đài truyền hình, còn có cả những

họa sĩ nổi tiếng, những nhà thư pháp lẫy lừng, hay thương nhân sành sỏi về trà. Không gian trong quán đàn tấu những làn điệu mang âm hưởng dân

gian. Văn hóa trà đạo nồng nàn trong từng hơi thở.

Ngày hôm nay, Mạc Tử Tuyền khiến người người ngây ngất. Bộ sườn xám

bằng nhung màu xanh thẫm bao trọn khắp cơ thể chị ta, nổi bật thân hình

nuột nà với những đường cong gợi cảm. Cánh tay trắng nõn như củ sen

tươi, bộ ngực no đủ vung cao, đường xẻ tà váy ẩn hiện đôi chân dài miên

man, thẳng tắp. Khuôn mặt trang điểm tự nhiên và nền nã, đôi môi đỏ hồng sắc chu sa, đôi mắt truyền tải đủ đầy nét phong tình vô hạn. Cả người

toát lên khí chất mong manh như sương như hoa của mỹ nhân thời cổ đại,

mỹ mà không yêu(nghiệt), đẹp rạng ngời mà không chói lóa.

Lúc cùng chị ta bắt tay, không ít người kìm lòng chẳng đặng, tầm mắt cứ vấn vương trông theo gót mỹ nhân.

“Tống Vực, Táp Táp, hai em mau đến bên này ngồi đi.” Mạc Tử Tuyền

nhìn thấy bọn họ, liền mỉm cười chào đón,“Ngồi trong này nè. Hôm nay chị bận quá, chắc không có nhiều thời gian tiếp đãi hai em.”

Tống Vực dắt tay Mục Táp đi tới chỗ chị ta chỉ. Mạc Tử Tuyền tiếp tục nghênh đón khách quý.

“Chị dâu giỏi nhỉ, chuẩn bị cho việc tiếp đón thật cẩn thận, chu đáo, khiến khách mời đều rất hài lòng.” Mục Táp nhẹ giọng phát biểu.

Tống Vực kéo cô ngồi xuống, yên lặng kề sát mặt cô, cười nói:“Chị ta

quả thực am hiểu cách thức giao tiếp và ứng xử, biểu hiện hoàn hảo,

không chê vào đâu được. Nhưng anh cảm thấy chẳng mấy hay ho, phụ nữ

không cần thiết phải giả lả, trưng ra nụ cười thương mại hóa với cả khối người.”

Mục Táp biết anh muốn lấy lòng mình, chỉ cười không nói. Cô vươn tay, cầm tách trà việt quất trên chiếc bàn sứ thanh hoa, thong thả nhấp một

ngụm.

Hoạt động tiến hành theo trình tự đã sắp xếp sẵn. Vì muốn tăng thêm

tính nghệ thuật, trang trọng của sự kiện, Mạc Tử Tuyền cố ý mời bằng

được một nhà thư pháp nổi tiếng, đến biểu diễn vài nét bút rồng bay

phượng múa làm lóa mắt khách mời. Sau đó là tiết mục góp vui của nghệ sĩ vẽ hoa mai bằng cách vẫy mực. Mục Táp mê mẩn theo dõi bức tranh hoa mai dần được hình thành, miệng xuýt xoa thán phục, liên tục vỗ tay không

ngớt.

Trong lúc các nghệ sĩ biểu diễn, Mạc Tử Tuyền có ít thời gian rãnh

rỗi, bèn tới chỗ hai vợ chồng Tống Vực, khách khí hỏi Mục Táp cảm thấy

thế nào, liệu có nhàm chán hay không. Mục Táp liền đáp là không, và khen ngợi mọi thứ được chuẩn bị quá công phu.

Lúc nói chuyện, Mục Táp phát hiện sắc mặt Mạc Tử Tuyền khá nhợt nhạt. Trên trán chị ta rịn lớp mồ hôi mỏng, giọng nói hơi khàn khàn, có vẻ

mệt mỏi. Dù sao chị ta đã hao tâm tốn sức chuẩn bị cho hoạt động hôm nay suốt khoảng thời gian dài, thêm sáng giờ loay hoay tiếp đón khách khứa, khó tránh khỏi thể trạng sa sút.

“Vì chuẩn bị cho sự kiện này, cả tuần rồi chị thiếu ngủ trầm trọng,

đâm ra mấ


Snack's 1967