
rên bàn trà vung vãi nhiều tấm ảnh. Anh giơ tay, lấy bừa một tấm.
Là ảnh Cảnh Chí Sâm ép Mục Táp dựa sát thân cây, điên cuồng hôn cô đắm đuối.
Tấm nọ nối tiếp tấm kia, Tống Vực săm soi khoảng bảy tám tấm, liền
đem xấp ảnh xếp chồng ngay ngắn, sau đó dùng sức xé đôi, quẳng vào giỏ
trúc cạnh bàn trà.
“Người đàn ông này con biết, là sếp cũ của Táp Táp, cũng là kẻ hay
quấy rối cô ấy.” Giọng điệu Tống Vực bình tĩnh, thái độ điềm nhiên,“Đoạn thời gian trước, hắn ta có quấy rầy Táp Táp. Lúc ấy, vợ chồng con chỉ
nghĩ, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cẩn thận tránh tiếp xúc
với hắn ta là được. Nhưng hôm nay đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, con sẽ gấp rút xử lí.”
Mạc Tử Tuyền ngước mắt, ngắm nghía đường cong tuấn tú của gương mặt
Tống Vực. Trước những tấm ảnh gai mắt ấy, mà anh vẫn không mất đi phong
độ ung dung, trầm tĩnh của mình ư? Tay trái chị ta bất giác co lại, móng tay sắc nhọn đâm mạnh lòng bàn tay.
“Mặc kệ là ai quấy rầy ai, hiện giờ xuất hiện những tấm ảnh này, đã
đủ khiến nhà ta muối mặt.” Bà Tống chau mày,“Mẹ không bao giờ chấp nhận
tình huống tương tự hôm nay phát sinh thêm một lần nào nữa, mẹ bực lắm.”
“Con cam đoan sẽ không có lần sau.” Tống Vực nở nụ cười nhạt,“Mẹ đừng nóng giận nữa. Hiếm khi nhà mình tụ họp đông đủ, hay tối nay gọi vài
món ăn ngon, chúng ta quây quần ăn một bữa. Dạo này nghe nói mẹ thích ăn món chay, để con gọi điện kêu vài món.”
Bà Tống khẽ lườm anh, rồi nghiêng mặt sang hướng khác, tiếp tục giận dỗi.
Mạc Tử Tuyền đứng dậy, vươn tay ngăn cản Tống Vực. Mấy ngón tay mềm
mại tiện thể sờ soạng cánh tay rắn chắc, rồi trượt xuống mu bàn tay nổi
gồ gân xanh. Vì ngửi được mùi hương đặc trưng của Tống Vực, mạch máu
khắp người chị ta nhảy rần rật, đôi mắt ngập ngụa tia quyến rũ, dịu dàng nói:“Để chị gọi. Cậu chạy đường xa về đây, chắc cũng mệt rồi, ngồi
xuống nghỉ ngơi đi, chị pha cho cậu ấm trà nóng.”
“Làm phiền chị dâu vậy.” Tống Vực liếc nhìn chị ta một cái, âm thanh lạnh lùng.
Mạc Tử Tuyền duyên dáng rời đi.
Tống Vực kéo Mục Táp ngồi xuống, chủ động tán gẫu chuyện nhà cửa với
bà Tống. Ban đầu, bà Tống phớt lờ, không buồn quan tâm. Dần dần. bà quay đầu lại, chậm chạp hàn huyên cùng anh. Nói một hồi, bà khơi lại chuyện
quán trà của Mạc Tử Tuyền bị phá rối việc làm ăn. Bà Tống đặc biệt nhắc
Tống Vực cẩn thận đối phó đám côn đồ đó, nhất thiết đừng để bọn chúng
gây sự nữa, vì sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Mạc Tử Tuyền. Bà
còn dặn anh khi nào rãnh, thì ghé qua quán trà, xem có việc gì cần giúp
đỡ không.
Từ đầu đến cuối, Mục Táp đều giữ im lặng. Cô cúi gằm mặt, lẳng lặng
nhìn giày mình, không biết nên nói gì. Tống Vực chuyên tâm trò chuyện
cùng bà Tống, không hề đem tầm mắt dừng trên người cô.
Cơm nước xong xuôi, vợ chồng Tống Vực xin phép ra về.
Bà Tống ngồi trên sô pha than ngắn thở dài, Mạc Tử Tuyền bê khay đựng thuốc và nước lên, giúp bà uống.
“Mẹ, sao mẹ thở dài vậy? Không phải Tống Vực đã giải thích rõ ràng
rồi ư. Cậu ấy biết người đàn ông trong ảnh. Mục Táp cũng không có lỗi,
là do người đàn kia cố tình quấy rối.”
Thần sắc bà uể oải. khẽ lắc đầu:“Mẹ vẫn cảm thấy nghi hoặc. Con xem
ảnh cũng thấy đấy, người đàn ông đó ăn vận chỉnh tề bảnh bao, chạy xe
hàng hiệu. Nhìn thế nào cũng không giống mấy kẻ biến thái chuyên đi quấy rối phụ nữ. Thêm nữa, mấy tấm ảnh bị chụp ở nhiều địa điểm và thời gian khác nhau, chứng tỏ hai người đấy không phải ngẫu nhiên gặp mặt.”
Mạc Tử Tuyền bàng hoàng nâng đôi mắt, ra chiều e dè:”Chẳng lẽ, mẹ nghi ngờ Táp Táp vẫn còn giấu giếm chúng ta điều gì?”
Bà Tống thở nặng trình trịch:“Chỉ mong mẹ đa nghi, mẹ luôn cảm thấy
nhân phẩm của Táp Táp rất tốt. Nhưng mấy tấm ảnh ngày hôm nay, tựa như
gáo nước lạnh hất thẳng mặt mẹ. Nói thật, mẹ hơi lo sợ, bản chất của nó
không giống những gì nó thể hiện bên ngoài, càng lo lắng nó gian díu với tên đàn ông khác sau lưng Tống Vực. Than ôi, ở cái thời đại phóng
khoáng đến phóng túng này, nào thiếu mấy chuyện ngoại tình bất chính!”
“Bất luận thế nào, mẹ nhất định phải ưu tiên sức khỏe của mình trước, trăm ngàn lần đừng vì những chuyện này mà tức giận, gây ảnh hưởng xấu
đến sức khỏe, không đáng đâu mẹ ạ.” Mạc Tử Tuyền ôn nhu nắm tay bà,“Thôi nào mẹ ơi, chúng ta hãy tạm quên đi những chuyện không vui. Ngày mai
con sẽ ra chợ, mua con gà, về hầm canh bổ cho mẹ uống nhé.”
Bà Tống gật đầu, bây chừ mới biểu lộ ý cười hài lòng.
Trên đường trở về, Tống Vực nhất quyết giữ im lặng. Mục Táp lặng lẽ
ngồi một bên quan sát vẻ mặt anh. Cuối cùng rút ra kết luận, cô chẳng
biết anh có giận hay không.
Tất nhiên, Mục Táp chủ động lên tiếng giải thích rõ ràng tình huống
trong những bức ảnh. Tống Vực lặng im lắng nghe, anh chậm rãi bẻ tay
lái, tầm mắt chuyên chú nhìn về phía trước. Qua một lúc lâu, anh mới khẽ gật đầu.
Bên ngoài trời đổ cơn mưa nhỏ, Tống Vực dừng xe trước cửa hàng tiện
lợi, vào mua gói thuốc. Lúc quay về, trên thái dương và lông mi anh dính lấm tấm mấy giọt mưa. Mục Táp nhanh tay rút khăn giấy, chồm người qua
giúp anh lau trán. Anh lạnh lùng nói không cần