Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324390

Bình chọn: 8.5.00/10/439 lượt.

i nói:“Anh cảm thấy hiện giờ, anh và cô ấy nên tách ra

một khoảng thời gian, để cả hai được bình tâm suy xét đúng sai, lựa chọn con đường thích hợp. Bằng không chỉ sợ tình huống ngày càng trở nên xấu đi. Có điều, anh chưa nói quyết định này cho cô ấy biết.”

Mục Táp hiểu rõ, trong đầu Cảnh Chí Sâm đã xuất hiện ý niệm chia tay

Mục Kiều. Thuở đầu mới quen, tình cảm hai người họ cuồng nhiệt như lửa.

Nhưng ngọn lửa này dễ cháy lại dễ dập, duy trì chưa tới một năm đã muốn

lụi tàn, quả thật khiến người ta ngậm ngùi, thổn thức.

“Tôi nhắc lại, anh tìm lầm đối tượng rồi. Anh muốn chia tay hay chia

chân, thì cứ nói thẳng với con bé, đừng lải nhải bên tai tôi”

“Nhưng cô ấy cũng là em gái em” Cảnh Chí Sâm đột nhiên áp sát lại,

gằn giọng,“Anh chỉ muốn nghe ý kiến của em. Em cảm thấy anh có nên chia

tay với cô ấy không?”

“Tôi không biết.” Mục Táp ngửi thấy mùi nước hoa gợi cảm tỏa ra từ

người Cảnh Chí Sâm, lập tức theo phản xạ lui về sau mấy bước,“Đấy là vấn đề của riêng hai người, không liên quan đến tôi.”

“Táp Táp.” Cảnh Chí Sâm hạ giọng, đáy mắt dày đặc cảm xúc xót xa,“Lần đầu gặp Kiều Kiều, anh liền xuất hiện ảo giác, cô ấy là phiên bản khác

của em. Hai người có khuôn mặt tương đồng, ngũ quan tương tự, đặc biệt

đôi mắt cả hai giống nhau như đúc. Nhưng tính cách lại hoàn toàn khác

biệt. Cô ấy hoạt bát, đáng yêu như một chú chim non vui vẻ. Thành thử

anh lập tức bị cô ấy hấp dẫn, trong lòng tức thời dâng trào niềm xúc

động muốn thân cận cô ấy. Thế nhưng bây giờ, anh đã sáng tỏ, lúc ấy

nguyên nhân lớn nhất anh bị thu hút, chính là trên người cô ấy có hình

bóng của em……”

“Cảnh Chí Sâm.” Mục Táp cắt đứt những lời huyên thuyên của anh

ta,“Anh nói những lời này, mà không cảm thấy xấu hổ vì sự vô trách nhiệm của mình ư? Bây giờ anh lại đổ nguyên nhân hai người quen nhau lên đầu

tôi hả? Nực cười! Ban đầu, cả anh và Kiều Kiều đều tình nguyện đến với

nhau, chả ai ép uổng gì hai người. Nếu tôi nhớ không lầm, lúc trước ở

cùng Kiều Kiều, anh cười ngoác miệng tới tận mang tai, nhiệt tình thưởng thức sự đáng yêu, ngây thơ của nó. Lúc này lại trưng ra bộ dáng khổ sở

cho tôi xem, bộ tôi ép anh phải quen Mục Kiều à? Cảnh Chí Sâm, tôi trịnh trọng nhắc nhở anh, tôi đã kết hôn, anh đừng kéo tôi vào những chuyện

thị phi, nhơ nhuốc.”

“Em thật sự hạnh phúc?” Ánh mắt Cảnh Chí Sâm cố chấp theo sát cô,

xoáy sâu khuôn mặt cô, như thể gắng tìm ra sơ hở trên đấy,“Sau khi gả

cho anh ta, em thật sự hạnh phức?”

“Đúng.” Mục Táp lời ít ý nhiều.

Cảnh Chí Sâm lặng thinh không nói, đứng yên tại chỗ, không tiến cũng không lùi, tựa như bức tường kiên cố chắn đường Mục Táp.

“Tránh ra, tôi phải về nhà” Mục Táp nghiêng người, bả vai cô lách qua người anh ta.

Cảnh Chí Sâm theo bản năng vươn tay, đè lại bả vai cô. Mục Táp tức tốc đề cao âm thanh:“Đừng chạm vào tôi.”

Anh ta cười khẽ, cánh tay buông thõng xuống. Mục Táp lập tức rời đi.

Anh ta dõi mắt trông theo bóng lưng cô, đáy lòng ngổn ngang tâm sự.

Lần đầu nhìn thấy Mục Kiều, anh ta mừng thầm trong lòng, cảm thấy may mắn vì trên đời có cô gái như vậy. Cô ấy có ngũ quan tương tự Mục Táp,

song trên người không diện bộ trang phục công sở màu xám tro nhạt nhẽo,

cũng không búi tóc già dặn sau đầu. Cách ăn mặc của Mục Kiều toát lên

hơi thơ trẻ trung, năng động. Sự nhí nhảnh, dễ thương biểu hiện trong

từng cử chỉ của cô ấy. Những khi Mục Kiều cười rộ lên, trông cô ấy hệt

như đóa hoa đầu xuân ngập tràn sức sống. Đôi mắt cô ấy trong veo, lập

lòe tầng hơi nước mỏng manh, nhìn ngây thơ, thuần khiết biết bao. Đặc

biệt, trên khuôn mặt trẻ trung còn lấm tấm mấy vết tàn nhang nhạt, là

điểm đặc trưng để nhận biết những thiếu nữ non nót, chưa rành sự đời,

tựa như nàng công chúa sống quanh năm trong tòa lâu đài nguy nga tráng

lệ, mang tâm hồn tinh khôi như tờ giấy trắng tinh. Thú vị nhất là, cô ấy giống như một phân thân khác của Mục Táp. Nếu nói Mục Táp mang vẻ đẹp

chín chắn của mùa thu man mác, thì Mục Kiều đẹp tựa nụ hoa mới nhú của

mùa xuân, mơn mởn động lòng người, khiến anh ta nảy sinh ham muốn ngắt

đi nụ hoa đó, quyết đoán giam giữ nó.

Nhưng hiện tại, anh ta bắt đầu hoài nghi nguyên nhân ngày đó khiến anh ta theo đuổi Mục Kiều.

****

Sau hôm đấy, Cảnh Chí Sâm không quấy rầy Mục Táp nữa. Mục Táp thở

phào nhẹ nhõm. Cô thật lòng không muốn dính dáng đến chuyện của Cảnh Chí Sâm và Mục Kiều.

Vài ngày sau, Mục Táp hơi bất ngờ khi nhận được điện thoại của bà Tống.

Bà Tống yêu cầu cô về Tống gia gấp. Mục Táp chưa kịp hỏi lí do, bà đã vội dập máy, dường như không tiện trao đổi qua điện thoại .

Tan làm, Mục Táp ghé Tống gia, trông thấy Mạc Tử Tuyền đang ngồi trên sô pha, đấm chân cho bà Tống. Sắc mặt bà rất kém, bà hơi cúi đầu, hai

mắt khép chặt, nom giống như đang ngủ.

“Thưa mẹ. Con đã đến.” Mục Táp lễ phép chào hỏi.

Bà Tống tức thời mở to mắt, nói thẳng việc chính:“Táp Táp, sáng

nay có người gửi một bưu phẩm tới nhà. Bên trong chứa ảnh chụp của con.

Mẹ gọi con đến, là muốn trực tiếp hỏi con, con đang làm gì trong những

tấm ảnh đấy?”

Theo tầm mắt bà Tống, Mục Táp cúi đ


80s toys - Atari. I still have