
hớ điều gì, vội vàng lấy
một tấm thẻ từ trong ví đưa cho cô:“Em cầm đi, mật mã là xxxxxx”
“Em không thiếu tiền.” Mục Táp nói theo phản xạ. Dứt lời, cô cảm thấy bản thân có phần già mồm cãi láo. Chẳng phải bên nhà anh luôn cho rằng, Mục gia vì thiếu tiền nên mới gả con gái sao? Vì thế cô giải thích
thêm,“Ý của em là… lúc trước mẹ anh đã chuyển một khoản tiền cho nhà em. Còn tiền lễ, bác bảo khi người lớn của hai bên gia đình chính thức gặp
mặt sẽ đưa chúng ta. Nên anh không cần thiết đưa em tiền.”
Cô giải thích không được trôi chảy, giờ phút này, lòng Mục Táp ngổn
ngang trăm mối. Mở miệng là tiền, ngậm miệng cũng tiền, cô thực chán
ghét bản thân mình, hệt như ‘con buôn’ tính toán chi li. Nhưng cô làm gì có tư cách để tỏ vẻ thanh cao, thuần khiết?
Tống Vực nhìn cô, đáy mắt chậm rãi lan tràn ý cười. Anh kéo tay cô,
đem tấm thẻ nhét vào trong:“Em suy nghĩ đi đâu thế? Tiền này là để em
mua sắm những thứ em cần. Không phải phụ nữ đều thích đi shopping ư? Dạo này công việc của anh khá bận, không có thời gian đi cùng em, nên mới
đưa thẻ cho em.”
Hoá ra là vậy……
Bạn trai đưa tiền lương cho bạn gái đi mua sắm….chắc cũng là chuyện thường tình …
“Bên trong có bao nhiêu tiền vậy anh?” Mục Táp ngượng nghịu hỏi. Nếu
giá trị của tấm thẻ quá lớn, cô làm sao có thể ‘mặt dày’nhận lấy?
“Anh không nhớ rõ, chắc cũng không nhiều lắm.” Tống Vực cúi đầu, ý
cười vẫn không giảm. Dáng vẻ hiện giờ của cô thật sự rất đáng yêu,“Đàn
ông đưa tiền cho phụ nữ của mình là đạo lý bình thường ở đời. Em đừng lo lắng hay khẩn trương quá.”
Trái tim đập thình thịch thình thịch, không biết do nụ cười của anh
quá mê người hay giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh, Mục Táp cảm nhận
rõ rệt, trái tim cô đang đập loạn xạ. Cô nắm tấm thẻ trong tay, khẽ gật
đầu:“Vậng ạ.”
Đầu ngón tay anh cuộn lên, gõ nhẹ sau gáy cô, nở nụ cười hài lòng.
Mục Táp đi thang máy xuống lầu một, đinh một tiếng, cửa mở, điện thoại trong túi cũng đổ chuông.
Cô móc điện thoại ra, nhìn màn hình, là Cảnh Chí Sâm gọi.
Cô thoáng do dự, cuối cùng quyết định nhận.
“Táp Táp.” Dù Mục Táp không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, song dựa
theo giọng điệu ôn nhu này, cô có thể đoán anh ta đang mỉm cười nói
chuyện.
“Gì vậy?”
“Hôm bữa có nói với em, lần trước em rời công ty quá vội, vẫn còn bỏ
sót vài vật dụng. Anh đã giúp em thu dọn gọn gàng, em mau ghé qua lấy
đi.”
Mục Táp nhìn chiếc đồng hồ treo ở đại sảnh khách sạn, đúng hai giờ chiều, ngẫm nghĩ và nói:“Được, giờ tôi sẽ ghé qua lấy.”
“Anh chờ em.” Ngữ điệu của Cảnh Chí Sâm ẩn chứa ý vị khó đoán.
Đón xe đến Duy Cách, đi lên lầu một, trông thấy gương mặt xa lạ đứng ở vị trí nhân viên lễ tân, Mục Táp bỗng thấm thía câu nói “cảnh còn người mất”.
Cảnh Chí Sâm ở văn phòng của tổng giám đốc chờ cô, bởi vì biết cô sắp đến, nên anh ta chỉ khép hờ cửa phòng.
Mục Táp đẩy cửa đi vào, thấy Cảnh Chí Sâm đang ngửa đầu, toàn bộ thân mình dựa vào ghế da, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngón tay anh ta gõ gõ trên đùi, ánh sáng ngoài cửa sổ phủ lên người anh ta một lớp màu vàng nhạt,
thoạt nhìn như một bức tranh nghệ thuật. Nghe tiếng bước chân cô, anh ta chậm chạp mở mắt, ngồi thẳng người, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn,
nhìn cô mỉm cười:“Em đến rồi? Hôm nay tiết trời oi quá, em khát không,
trong tủ lạnh có nước ép đấy.”
“Không cần” Mục Táp nói thẳng,”Tôi không rãnh, phiền anh trả đồ cho tôi.”
Cảnh Chí Sâm khẽ nhếch mép, khoé miệng tạo thành đường cong thâm
hiểm. Anh ta đứng dậy, xắn tay áo, đi đến tủ lạnh: “Làm gì mà gấp thế.
Uống một ly nước sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của em đâu”
“Cảnh Chí Sâm, tôi đã nói tôi không rãnh.” Mục Táp cất cao giọng,“Đồ của tôi đâu?”
Cảnh Chí Sâm vẫn đủng đỉnh mở cửa tủ lạnh, lấy hai chai nước uống,
xoay người tới chỗ Mục Táp, cười nói:“Cơn tức không nhỏ nhỉ. Nước lê sẽ
giúp em hạ hoả đấy.”
Mục Táp không nhận.
Cảnh Chí Sâm nhíu mày, đặt hai chai nước xuống bàn thuỷ tinh. Sau đó
anh ta khoanh tay trước ngực, nhìn vẻ mặt cảnh giác của Mục Táp, không
nhịn nổi thở dài thườn thượt “Chẳng nhẽ em định tránh né anh cả đời à?
Em chán ghét anh đến nỗi dự định không bao giờ nói chuyện với anh nữa
sao?” Ánh mắt anh ta dò xét khắp khuôn mặt Mục Táp, tiếp tục hỏi,“Em vẫn để bụng chuyện anh giấu giếm mối quan hệ của anh và Mục Kiều, đúng
không?”
“Bây giờ nói mấy chuyện này, anh không thấy vô ích hả?” Mục Táp
nói,“Về sau, anh cứ đi con đường riêng của anh, đường tôi tôi tự đi.
Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Mà nhỡ có đụng mặt nhau thì
lịch sự mỉm cười một cái là đủ, còn những thứ khác, hoàn toàn không cần
thiết”
“Thế à?” Cảnh Chí Sâm nhấc đôi chân dài, áp sát Mục Táp, đáy mắt bắn
tia cười thâm hiểm, anh ta cố ý hạ thấp giọng, gần như thều thào,“Anh
lại cảm thấy rất cần thiết. Bây giờ quan hệ của anh và Mục Kiều khá thân thiết, e rằng sau này… chúng ta phải thường xuyên đụng mặt. Nếu hễ gặp
mặt là em lại tránh anh như tránh tà, thể nào người khác cũng sinh nghi”
Mục Táp chưa kịp phản bác. Anh ta đã đặt tay trên vai cô, lòng ngón
tay như có như không chạm vào mái tóc cô, nhìn cô t