
rìu mến:“Táp Táp, anh đâu phải kẻ thù của em, vì sao em luôn nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập
địch ý? Dù sao chúng ta đã từng kề vai sát cánh ở Duy Cách suốt bốn năm, cũng xem như là chiến hữu thân thiết.”
Khi phát ra hai chữ ‘thân thiết’, anh ta cố ý nhấn giọng rõ ràng, tựa hồ khơi gợi những cảm xúc ngày xưa cho cô.
Cảnh Chí Sâm có tài dùng ngôn ngữ để điều tiết bầu không khí xung
quanh, thậm chí anh ta chỉ cần dùng một động tác nhỏ như là một cái chớp mắt, hoặc một nụ cười thân thiện cũng đủ khiến người ta bị mê hoặc, bất luận là trên thương trường hay tình trường.
Chiến hữu thân thiết, Mục Táp nghe bốn chữ này…..thật sự quá đỗi châm chọc.
“Em nói có đúng không, Táp Táp.” Tay anh ta vẫn đặt trên vai cô, dùng lực không nặng không nhẹ. Ánh mắt anh ta trầm tĩnh bao khắp khuôn mặt
cô, như thể đang trần thuật một chuyện bình thường trong cuộc sống .
“Cảnh Chí Sâm, hiện tại chỉ có hai chúng ta, làm ơn lột mặt nạ giả
dối của anh xuống giùm.” Mục Táp nghiêm túc đáp trả,“Anh sớm biết bốn
năm nay, những việc tôi làm là vì điều gì, bất kể động lực hay mục tiêu
của tôi, đều chỉ xoay quanh một thứ duy nhất. Chẳng phải IQ anh cao lắm
sao, chưa kể khôn lỏi là số một, thế mà lại không nhận ra tôi thích anh? Mỗi khi tôi nản lòng thoái chí, anh lại bố thí chút tình cảm để làm mồi nhử, châm lên ý chí chiến đấu cho tôi. Một lần rồi lại một lần, tôi hệt như con rối, bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay. Tôi thừa nhận, ở phương diện này, anh là cao thủ. Một kẻ ngu như tôi, không thể là đối thủ của
anh, tôi thua đẹp mặt lắm rồi. Hiện tại anh và Kiều Kiều đã công khai
quan hệ, đồng nghĩa với việc chúng ta chấm dứt trò chơi ái muội đó.”
Trước kia, anh ta và cô đều là những người độc thân tự do. Lúc ấy,
hai người họ chơi trò ỡm ờ, đưa đẩy tình cảm. Tuy rằng, cô luôn phải
sống trong cảm giác bất an, lo được lo mất, song thỉnh thoảng vẫn có tí
ngọt ngào lãng mạn. Nhưng bây giờ cô sắp lập gia đình, anh ta cũng đã
đến với em gái cô, nếu tiếp tục duy trì tình cảm mập mờ khi gần khi xa
ấy…. quá ghê tởm, chả bằng cầm thú.
Cảnh Chí Sâm nghe vậy, bật tiếng cười khẽ:“Dù em tin hay không, anh
vẫn phải nói, anh không hề có ý đùa giỡn em. Táp Táp, anh chưa bao giờ
muốn tổn thương em”
“Ồ, ra thế?” Mục Táp cười lạnh, vặn hỏi,“Là ai say rượu liền nắm tay
tôi, chủ động hôn tôi, hứa với tôi khi tôi ba mươi tuổi mà chưa gả đi
thì sẽ lập tức cưới tôi? Lúc ấy, tôi y chang con khờ, ngây ngô tin lời
anh nói. Kết quả ra sao? Chưa đầy một tuần, anh đã đột ngột thay đổi
thái độ, lạnh lùng xa cách, cố ý trốn tránh tôi, hèn đến nỗi không dám
tiếp điện thoại…… Cảnh Chí Sâm, đến mức ấy thì anh còn phủ nhận cái gì,
còn ‘mặt dày’ muốn phân bua, giải thích gì? Tôi chẳng thèm so đo với mấy câu lẻo mép của anh nữa, cũng không lấy chuyện này để phá bĩnh tình cảm của anh và Mục Kiều, anh không cần phải sợ.”
“Táp Táp, anh biết hiện giờ anh nói gì em cũng không tin.” Bàn tay
Cảnh Chí Sâm đặt trên vai cô tăng thêm lực, đôi môi mấp máy, cân nhắc
dùng từ,“Em đã nghĩ qua chưa, có lẽ lần đó, những lời anh nói đều thật
lòng thật dạ? Ít nhất tại giây phút mở miệng hứa hẹn, suy nghĩ của anh
chính xác là vậy. Em luôn đối tốt với anh, anh nguyện ý thề ước cùng
em.”
“Say rượu thành ‘vu lý khán hoa’* đúng không?” Mục Táp nghiêng người, chau mày tránh bàn tay anh ta “Đợi khi tỉnh rượu thì phủi tay vứt sạch, xem như việc gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói. Cảnh Chí Sâm, anh
là điển hình của người làm việc lớn, tôi biết những việc ‘nhi nữ tình
trường’ với anh chỉ là ruồi muỗi, không đáng để mắt đến. Con người anh
luôn điềm tĩnh thong dong, nào biết xấu hổ. Tôi phấn đấu cả đời cũng
không thể đạt tới ‘đẳng cấp’ đó. Tôi không phải đối thủ của anh đâu, về
sau đừng quấy rầy tôi nữa.”
* vu lý khán hoa: thành ngữ hình dung
người lớn tuổi thị lực kém đi, hay nhầm lẫn nọ kia. ví việc nhầm lẫn sự
vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo. Tương tự với
câu ‘trông gà hóa cuốc’
Cảnh Chí Sâm chậm rãi thu hồi cánh tay lơ lửng giữa không trung, tay áo của bộ âu phục hoàn mỹ bao dọc theo cánh tay anh ta. Đầu ngón tay
cuộn lại, anh ta cúi đầu, cười khổ:“Xem ra em quyết tâm không nhìn mặt
anh cả đời. Cũng đáng đời anh mà, vô ý trêu đùa tình cảm của em. Em tức
giận, phẫn nộ là đúng. Thế nhưng Táp Táp à, không phải với ai anh cũng
đối xử như vậy. Anh không phải kẻ thích chơi trò tình cảm ái muội. Không thể không thừa nhận, em có nhiều phẩm chất tốt khiến anh ấn tượng. Anh
luôn có thiện cảm với em.”
“Đồ của tôi đâu?” Ánh mắt Mục Táp dời khỏi gương mặt anh ta, quan sát khắp phòng. Cô không muốn tốn thời gian vào đề tài vô bổ này.
Hai chữ ‘thiện cảm’ thoát ra từ mồm anh ta từng khiến trái tim cô đập dồn dập, mặt đỏ tai hồng. Nhưng hiện tại, nó không thể khiến đáy lòng
cô dậy nổi một gợn sóng. Cô đã nhìn rõ bản chất của sự việc, với anh
ta, lời nói chẳng mất tiền mua, nên dại gì không dùng mấy lời ngon ngọt
để lấy lòng người khác. Cái mồm bép xép quen rồi, nói gì cũng chả biết
ngượng. Lời nói và chân tình của anh ta hoàn toàn không li