
ây Tây, anh ấy theo chủ nghĩa thiết thực,
không phải tuýp người lãng mạng.”
“Ồ” Thanh âm Lục Tây Dao lộ vẻ tiếc hận.
“Lãng mạn vốn không thể biến ra cơm ăn……”
“Nhưng tuyệt đối không được thiếu.” Lục Tây Dao lập tức căn dặn,“Cậu
đã xui xẻo đụng trúng một gã đàn ông cặn bã rồi, lần này phải biết rút
kinh nghiệm. Nâng cao yêu cầu của bản thân lên, đừng quá chiều chuộng
anh ta, cũng không được e dè gia thế của anh ta mà nhân nhượng vì lợi
ích chung.”
“Không đúng.” Mục Táp nghĩ một lúc, nói như đinh đóng cột,“Anh ấy rất tốt .”
“Quên đi, giờ nói gì với cậu cũng tốn nước bọt.” Lục Tây Dao chuyển
đề tài,“Ngày mai thứ bảy, cùng đi dạo nhé. Cậu sắp làm cô dâu, thể nào
cũng cần chuẩn bị khối đồ.”
Mục Táp vui vẻ đồng ý.
Hôm sau, hai cô gái đến trung tâm thương mại trên đường Bình Hải để
mua sắm, Mục Táp có cơ hội trải nghiệm việc yêu thích của phái nữ, chính là vô tư quẹt thẻ của bạn trai. Trước đó, cô không biết giá trị tấm thẻ là bao nhiêu, chờ đến khi máy ATM hiện lện dãy số, con số trên màn hình khiến Lục Tây Dao lóa mắt. Cô nàng cứng họng, lấy ngón tay chỉ từng con số 0. Loạt số 0 dài ngoằng khiến cô nàng hoa mắt chóng mặt……
“Ôi mẹ ơi, Tống Vực nhiều tiền quá!” Lục Tây Dao gào rống,“Lại hết
sức hào phóng! Tớ thu hồi mọi thành kiến lúc trước nhé bạn yêu!”
Mục Táp mỉm cười, sờ đầu cô bạn, rút tấm thẻ, nắm tay bạn kéo đi.
Tầng một, tầng hai, rồi tầng ba, Mục Táp vẫn giữ nguyên dáng vẻ cẩn
thận xem xét, lật coi kĩ bảng giá, thứ nào cần mới mua. Lục Tây Dao đâm
bực:“Đừng như thế, dù cậu có mua cả cửa hàng cũng không thành vấn đề,
cùng lắm chỉ mất đi phần lẻ tẻ.”
“Không nên. Anh ấy kiến tiền vất vả lắm đấy.” Trong đầu Mục Táp bất
giác hiện lên hình ảnh anh hút thuốc, hai tay gõ bàn phím,“Cậu không
biết đâu, công việc của anh ấy…… lao lực lắm, tiêu tốn nơ ron kinh
khủng. Tớ chỉ xem sơ vài số liệu mật mã đã muốn cắn lưỡi tự sát. Thế mà
anh ấy phải giải mã, sửa sang, thiết kế lại. Anh ấy thức suốt đêm làm
việc là chuyện thường. Tóm lại, sự gian khổ ấy, người ngoài nghề không
hiểu nổi đâu.”
Lục Tây Dao trợn tròn mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến
răng ken két:“Cậu thuộc dạng cuồng ngược đãi bản thân à? Lúc trước lẽo
đẽo theo Cảnh Chí Sâm bốn năm, chả thu được thứ gì hay ho. Còn ngu ngốc
vì sinh nhật hắn ta, tặng cái áo cao cấp cho lắm vào, sau đó gặm mì gói
suốt nguyên tháng trời. Giờ cũng chả kém, sắp làm vợ người ta tới nơi,
mà ngay cả mấy ngàn đồng cũng không dám tiêu hả?”
Lời nói của Lục Tây Dao truyền từ lỗ tai trái sang lỗ tai phải của Mục Táp rồi bay tót ra ngoài, cô cầm món đồ giá một nghìn
đồng, cười nói:“Cái này được nè, lớn hay nhỏ đều hợp, không biết có giảm giá không nhỉ?”
Vì Mục Táp tiết kiệm tiền cho Tống Vực, thành thử
phải chịu ánh mắt khinh bỉ của Lục Tây Dao suốt từ tầng 1 đến tầng 4.
Cuối cùng, Mục Táp chịu không thấu sự ‘đay nghiến’ của cô bạn, đành miễn cường đến tầng bày bán sản phẩm cao cấp.
Đi vào nơi xa hoa sang trọng, Lục Tây Dao kéo Mục Táp tới quầy hàng bán trang sức và trang phục nổi tiếng của Pháp, chọn giúp cô một cái áo khoác tây trang màu tím.
Mục Táp thấy ưng cái áo, vừa định cầm đi thử, tia sáng nơi khoé mắt chợt lướt qua bóng dáng xinh đẹp đang tiến vào.
Là Mạc Tử Tuyền. Chị ta ăn mặc thanh nhã, bên ngoài
là áo khoác màu sáng, phía trong là áo mỏng hơi trễ ngực màu xanh ngọc.
Trên cổ mang khăn lụa màu trắng, thấp thoáng che đi viên ngọc phỉ thuý
màu xanh đen hình giọt nước. Phía sau buộc tóc đuôi ngựa, tay trái cầm
cây dù màu đen, tay phải cầm một đồ vật lạ, nhìn rất đẳng cấp và thời
thượng, tuyệt đối không phải là túi xách bình thường.
Lục Tây Dao bật giọng tán thưởng:“Ôi, mỹ nữ kìa, nhìn có khí chất của Lương Lạc Thi*.”
* Lương Lạc Thi: một nữ ca sĩ, diễn viên Hồng Kông.
Mạc Tử Tuyền quay đầu lại, Lục Tây Dao nhận xét tiếp:“Nhưng ngoại hình không giống Lương Lạc Thi, cô này đẹp hơn gấp bội.”
Mục Táp cười cười, nhẹ nhàng vẫy tay. Mạc Tử Tuyền
nhìn thấy Mục Táp, bèn bước nhanh tới, thanh âm êm dịu :“Thật khéo, em
đi dạo với bạn à?”
“Vâng, lâu rồi em chưa đi shopping.”
“Tống Vực đâu? Cậu ấy không đi cùng em ư?”
“Anh ấy bận quá, chưa có thời gian rỗi.”
Mạc Tử Tuyền nghe vậy, nụ cười thoáng âm trầm:“À,
công việc của cậu ấy rất bận, cậu ấy lại là người tham công tiếc việc,
em đừng để bụng nhé.”
“Sao có thể ạ.” Mục Táp hỏi,“Chị thường tới đây mua sắm?”
“Ừm, chị thích quần áo và trang sức ở đây, lâu lâu
đến xem có hàng mới hay không.” Ánh mắt Mạc Tử Tuyền liếc dọc áo khoác
trong tay Mục Táp, đánh giá một phen,“Quá khéo, tuần trước chị mới mua
kiểu áo này nè.”
“Thế hả chị?” Mục Táp nghe xong, cúi đầu nhìn áo
khoác. Tuy cô rất thích, nhưng ‘đụng hàng’ với chị dâu tương lai thì
không hay lắm. Cho dù cô không ngại, nhưng chắc gì chị ta sẽ không để ý.
“Có điều…dù chị đã lựa số nhỏ nhất, nhưng mặc vẫn
hơi rộng. Cái em đang cầm có cùng cỡ với cái chị mua, hay em vào thử đi. Nếu mặc vừa, không cần tốn tiền đâu, chị tặng em cái của chị.” Mạc Tử
Tuyền vui vẻ nói,“Chị mới mặc một lần thôi, đã giặt ủi sạch sẽ, được bọc tron