
ên hệ.
“Những vật đó cứ để anh giữ đi.” Anh ta thấp giọng nói,“Coi như lưu lại chút kỉ niệm về em.”
“Tôi không tính lưu lại cho anh kỉ niệm gì cả…… Những thứ ấy chẳng
khác rác rưởi, anh muốn giữ tùy anh, tôi không quan tâm.” Mục Táp xoay
người. Trước khi đến đây, cô đã đoán được mục đích của Cảnh Chí Sâm
không đơn giản là muốn trả đồ cho cô. Anh ta nhất định có ý khác. Mà cô
quyết định đến đây… là bắt bản thân phải thẳng thắng đối diện với sự
thất bại của mình.
Không việc gì phải trốn, cô chỉ phạm một lỗi duy nhất, là ôm hi vọng
quá lâu với Cảnh Chí Sâm, chưa đến tường Nam chưa quay đầu *. Cô chịu
đau khổ là đáng, bây giờ tất cả đều được giải thoát rồi.
*chưa đến tường Nam chưa quay đầu : Ý
nói hành vi cố chấp của một người, khăng khăng với ý định của mình,
không tiếp thu ý kiến người khác.
Tường Nam cũng chỉ là một bức tường. Gọi như vậy vì ở thời Nam triều, cơ ngơi của quan lớn hay những người có
địa vị, thế lực đều xây dựng một bức tường làm bình phong trước cổng
chính. Cho nên khi ra cổng, người ta phải rẽ hướng trái hoặc phải. Nếu
đi thẳng, chắc hẳn sẽ đụng phải bức tường( hay Tường Nam)
“Táp Táp.” Cảnh Chí Sâm gọi tên cô, nán bước chân cô lại, anh ta
nhướn mày, húng hắng ho,“Mặc kệ thế nào, anh vẫn cám ơn em, sự yêu thích của em đem đến vinh hạnh cho anh. Vì anh, em trả giá cho Duy Cách nhiều hơn thu hoạch, anh mãi không quên”
Mục Táp ngoái đầu, bình tĩnh nhìn anh ta, vẫn là bộ dáng tuấn tú của
buổi đầu gặp gỡ, chỉ khác biệt ở chỗ, giờ đây anh ta trầm ổn, nội liễm
hơn xưa. Mặt mày thần thái sáng ngời, toát lên vẻ tự tin phi thường,
trời sinh đã là dáng vẻ lãnh đạo. Nhớ tới khoảng thời gian bốn năm tiếp
xúc…anh ta là người hăng hái, năng nổ trong công việc, lại cẩn thận tỉ
mỉ, là tín đồ của chủ nghĩa hoàn mỹ . Còn với đồng nghiệp hay cấp dưới,
anh ta luôn dùng thái độ ôn hòa để giao tiếp, nói chuyện hài hước hóm
hỉnh, không hà khắc hay cứng ngắt. Nhiều lúc còn tự mình hoàn thành
những việc nhỏ nhặt. Anh ta khiến cấp dưới ngưỡng mộ, trầm trồ tán tụng, nguyện ý góp hết sức vì ông chủ. Và với đa số phụ nữ, anh ta mãi là
người đàn ông xứng đáng với chữ “độc”.
“Tốt nhất anh nên quên đi, hãy nhớ tới quan hệ của anh và Mục Kiều”
Mục Táp bắt chước bộ điệu mỉm cười của anh ta,“Trong mắt em gái
tôi…tuyệt đối không chứa chấp được nửa hạt cát. Anh nhất định phải toàn
tâm toàn ý với nó, đừng mơ tưởng những thứ linh tinh nữa .”
Cảnh Chí Sâm nghe vậy, ánh mắt bỗng lóe lên tia cảm xúc khác thường.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng nóng cháy mặt trời, chiếu muôn vàn ánh kim xuống
mặt đất. Anh ta khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ rồi hỏi:“Khoan đã, có phải hai
bác muốn gả em cho Tống……”
Chưa nói xong đã bị cô cắt đứt:“Chuyện đó không liên quan đến anh, đừng thắc mắc chuyện riêng của tôi.”
Dứt lời, cô kéo cửa, nghiêng thân đi ra.
Cảnh Chí sâm đứng tại chỗ, hơi ngửa thân mình ra sau, tựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, thần sắc thoáng ngưng đọng, như thể
lâm vào trầm tư. Qua một lúc lâu, anh ta xoay người, đấm một cú vào
chồng tài liệu đặt trên bàn.
Ra khỏi Duy Cách, Mục Táp khe khẽ thở dài, cảm thấy toàn thân khoan
khoái dị thường, tựa như trút bỏ gánh nặng bấy lâu trên đôi vai, ngay cả bước đi cũng nhẹ tênh thoăn thoắt.
Đón xe, cô yêu cầu tài xế chạy đến đường Nam Sơn nổi tiếng với những
món ăn Nhật. Đến nơi, cô nhảy xuống xe, đi vào cửa hàng bánh ngọt sang
trọng. Lúc trở về xe, bên cạnh cô là hai phần bánh puding thơm nức mũi.
Cô híp mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy chiều tà rải ánh kim
vàng, bóng cây lắc lư theo làn giò, mùa này ở thành H đẹp quá.
Nếu có thể cùng bạn bè lái xe dạo quanh hồ, hay chơi bóng, hoặc leo núi…thì tuyệt.
Đêm nay, Lục Tây Dao gọi điện thoại tới, Mục Táp kể lại chuyện buổi
trưa cô và Cảnh Chí Sâm gặp nhau. Lục Tây Dao nghe xong, cảm thán:“Thái
độ của cậu bỗng nhiên trở nên quyết tuyệt như vậy, tớ cóc tin không có
nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đâu nhé, thừa nhận đi nhóc, cậu yêu Tống Vực rồi.”
Mục Táp nghe vậy, chớp chớp đôi mắt, sau đó sờ sờ trán, thành thực
nói:“Yêu anh ấy……? Hiện chưa tới mức đó. Tớ không lừa cậu đâu…… sao
nhanh thế được.”
“Chỉ cần một giây ngắn ngủi, tình yêu cũng có thể phát sinh đấy nhóc, chờ cậu phản ứng kịp, chắc phải qua thêm vài năm quá.” Lục Tây Dao cười hì hì,“Cậu không biết mấy ngày nay, mỗi lần nhắc tới anh ta, giọng nói
của cậu đặc biệt mềm mại ư? Ngọt y như kẹo đường.”
“Nói chơi hay thiệt thế?” Mục Táp cảm thấy cánh tay mình nổi rộm tầng da gà.
“Thật mà.” Lục Tây Dao gằn từng chữ,“Mục Táp, chắc, chắn, cậu, đã, nhảy, vào, con, đường, tình, yêu, với, Tống Vực rồi.”
Mục Táp bật cười:“Không sao cả, tớ yêu anh ấy chẳng phải là việc đáng mừng à?”
“Còn anh ta? Anh ta đối với cậu thế nào?” Lục Tây Dao hỏi.
“Anh ấy rất tốt .”
“Anh ta từng nói thích cậu chưa? Có khen ngợi ánh mắt cậu đẹp đến mê
người không, có bảo rằng mái tóc cậu khiến anh ta mê muội không, gu thời trang của cậu có khiến anh ta yêu thích không?!”
“Hỏi lắm thế.” Mục Táp lấy tay vỗ trán, không khỏi mỉm cười,“Anh ấy
sẽ không nói như vậy đâu. T