XtGem Forum catalog
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323310

Bình chọn: 9.5.00/10/331 lượt.

ới thiệu hay không, đối với cô cũng như nhau. Cô mù tịt về nhạc cổ điển.

Anh xoay người đi tới chỗ cô, hai tay đặt trên bờ vai cô, cười

nói:“Khi nghe nhạc phải thả lỏng toàn thân, tứ chi đừng cứng ngắc như

vậy.”

Cô gật đầu, nhưng không cách nào thả lỏng được người…… Giây tiếp

theo, anh khom người xuống thấp. Đôi mắt anh đen thẫm mà sáng ngời, cuốn cô vào đáy mắt sâu hun hút. Mục Táp cảm thấy gương mặt của họ cách nhau càng lúc càng gần. Làn hơi thở thơm mát, sạch sẽ hướng tới miệng cô.

Nhịp tim cô tăng đột biến, song cô vẫn lớn mật nghênh đón ánh mắt anh.

Tống Vực hoàn toàn không có ý trêu đùa cô, môi anh trực tiếp dán trên

môi cô, chậm rãi ma sát, trằn trọc mút mát. Sau đó, đầu lưỡi anh cạy mở

hai hàm răng cô, từ từ tiến vào, ngậm hết bờ môi trên của cô.

Lúc hôn cô, đôi mắt anh không hề chớp, vẫn nhìn cô chăm chú. Ánh mắt

kia như muốn câu hồn người, tựa như con tằm từng chút ăn mòn lí trí và

sự xấu hổ của cô.

Phải thừa nhận, nụ hôn của anh quá tuyệt, đem đến sự dễ chịu cho thân thể và cảm giác xao động của tâm hồn.

Nụ hôn kéo dài hơi lâu, cô có chút khó thở, anh lập tức thoái lui, để cô có được không gian thở, sau đó nụ hôn lại tiếp tục…… cô khó thở, anh lại thoái lui, cho cô thở vài hơi, rồi lấn tới dán môi vào…… Nụ hôn

tưởng như kéo dài đến tận cùng thời gian, anh không biết mệt mỏi, mải

miết hôn cô.

Một tay anh trượt theo mái tóc cô, vuốt ve từng cái một.

Sau khi nụ hôn kết thúc, trán anh kề sát trán cô, thấp giọng hỏi:“Em có bài xích nụ hôn của anh không?”

Đôi môi Mục Táp sưng tấy, đỏ bừng, như thể ăn phải nắm tiêu cay.

Hương vị của anh đầy rẫy khắp khoang miệng, cô e thẹn lắc đầu, bày tỏ

mình không bài xích.

“Vậy thì tốt.” Anh nở nụ cười hài lòng, đến ngồi xuống cạnh cô, bàn tay vỗ vỗ sau lưng cô, tốt bụng giúp cô bình ổn hơi thở.

Cô ngại ngùng cúi gằm mặt, mắt nhìn giày.

“Lần sau nấu thêm vài món cho anh nhé.” Anh yêu cầu tỉnh bơ,“Anh còn thích hẹ xào trứng, cải xào tôm thịt, dưa leo luộc*.” ( nguyên bản là dưa leo trộn nước, tớ thấy kì kì, chuyển thành dưa leo luộc).

Đều là thức ăn đơn giản, chế biến không khó. Cô vui vẻ gật đầu, bảo anh chờ mình nấu.

Trước khi đi, Mục Táp bỗng dưng nhớ đến một vấn đề, tức thời dùng

thái độ trịnh trọng, ngữ khí nghiêm túc: “Anh hẳn biết, em đồng ý gả cho anh xuất phát từ việc nhà anh giúp gia đình em thanh toán các khoản nợ, giúp bố em khỏi phải ngồi tù. Nguyên nhân như vậy vốn không hợp tình

hợp lý, mang tính thực dụng, dựa vào vật chất. Anh….có để bụng không?”

Một tay anh đút túi quần, tay kia vén tóc cô, khoé miệng nhếch nhẹ: “Không ngại.”

*

Mục Táp đi rồi, Tống Vực hút liên tiếp hai điếu thuốc, tiếp tục xử lí công việc. Anh làm việc đến khi trời nhá nhem tối, sau đó nhận được

điện thoại của mẹ anh.

Bà Tống giận lẫy, trách móc anh không chịu dọn về nhà, cứ ở ru rú

trong khách sạn, dư tiền lắm sao. Anh cười xởi lởi, nói vài câu ngọt

ngào, hòng xoa dịu cơn giận của mẹ đại nhân. Bà đành chịu thua anh, thở

dài xa xăm, nói: “ Tối nay con về nhà đi, mẹ có chuyện muốn thương lượng cùng con”.

Tống Vực về nhà, ngồi ở sô pha phòng khách. Bà Tống bưng ra một hộp

gỗ tử đàn bọc da bên ngoài, cẩn thận lựa chọn trang sức bên trong.

“Mẹ tính tặng con dâu thứ vài món trang sức gia truyền, con lại đây nhìn xem, coi cái nào được.”

Tống Vực ơ thờ nhìn lướt qua, cầm lên mặt dây chuyền hồng ngọc hình

trứng chim bồ câu:“Cái này được nè. Màu hồng ngọc tôn lên nước da trắng

của cô ấy.”

Anh cầm mặt dây chuyền trên tay, thầm áng chừng, khá nặng, khoảng 20 carat.

Đang nói, chị dâu Mạc Tử Tuyền bưng khay trà cùng điểm tâm tới, nhìn

Tống Vực, “Biết cậu về nhà chơi, nên chị chuẩn bị sẵn mấy món cậu

thích.”

Tống Vực đem mặt dây chuyền bồ câu trả bà Tống, xoay người ngồi lại sô pha, lạnh nhạt nói cảm ơn.

Mạc Tử Tuyền đặt khay xuống bàn, tầm mắt nhẹ nhàng dừng trên món trang sức trong tay bà Tống, mỉm cười, khen:“Cái này đẹp quá.”

Bà Tống gật đầu tán thành:“Là thằng hai chọn đấy, tặng cho vợ tương lai của nó.”

Mạc Tử Tuyền nghe vậy, trầm ngâm hạ mí mắt, khoé miệng giữ nguyên nét cười, ôn nhu nói:“Tống Vực luôn đối tốt với người nhà.”

Tống Vực ngồi vắt chéo chân, vươn tay lấy cái bánh hạnh nhân, cắn một miếng, không lên tiếng.

“Mục tiểu thư thật may mắn.” Mạc Tử Tuyền bổ sung thêm một câu.

Lúc này bà Tống mới ngước lên, nhìn con dâu trưởng bằng ánh mắt trào

dâng vẻ thương tiếc, bà thả món trang sức xuống, cầm tay con dâu, vỗ nhẹ an ủi.

“Con không sao đâu.” Mạc Tử Tuyền ra chiều khéo hiểu lòng người, nhẹ

giọng trấn an,“Mẹ, mẹ đừng băn khoăn cảm xúc bất chợt của con, con tốt

lắm.”

“Hình như sinh nhật của con cũng sắp tới. Đến đây, tiện thể chọn một món đi con.”Bà Tống kéo chị ta ngồi xuống.

Mạc Tử Tuyền cười gật đầu, thận trọng quét mắt nhìn những món trang

sức châu báu trong hộp gỗ. Mặt dây chuyền hình trứng chim bồ câu toả ánh sáng đỏ đâm vào mắt chị ta. Viên đá đỏ tươi như máu, không pha lẫn chút tạp chất, rực lên vẻ đẹp ma mị khiến người ta rùng mình mà thèm khát.

Mạc Tử Tuyền cười lạnh trong lòng, thứ tốt nhất đã bị phỗng tay trên mất