
người đàn ông si tình phi thực tế. Kể từ ngày cô lựa chọn quay gót
chạy tháo thân, thì cô đã không còn cơ hội.”
“Em không còn cơ hội?” Mạc Tử Tuyền nhẹ giọng hỏi lại,“Em hỏi anh, đã ai thực sự cho em cơ hội lựa chọn? Năm bảy tuổi, em vào Mạc gia, trở
thành quân cờ của họ. Họ yêu cầu em đi hướng Đông, em làm sao dám rẽ
hướng Tây? Đời này, em không hề biết hai chữ ‘vận may’ là gì, ngay cả
Tống Hạo – người đàn ông thật lòng yêu thương em, cũng là kẻ đoản mệnh.
Tống Vực, anh không có tư cách đem mọi tội lỗi đổ lên đầu em. Sở dĩ năm
xưa anh cưng chiều em, là vì em đem đến cho anh cảm giác mới mẻ, đúng
không? Đã bao giờ, anh nghiêm túc tính chuyện tương lai cùng em? Anh
thậm chí không dám đứng trước mặt người lớn hai nhà mà nói thích em. Anh không tranh thủ, cố gắng phấn đấu vì tương lai chúng ta, hà cớ gì em
phải bảo toàn trinh tiết vì anh. Hay anh bắt em phải sống thoát tục,
suốt ngày ăn niềm tin, uống hi vọng, ngây ngốc chờ đợi anh phục hưng sự
nghiệp? Nực cười quá đi mất. Bây giờ, anh còn vì ả đàn bà khác mà đuổi
cùng giết tận em. Tống Vực, anh độc ác lắm. Em rốt cuộc cũng nhìn thấu
lòng anh. Anh căn bản chỉ là kẻ bội tình bạc nghĩa, ti tiện bỉ ổi đối
phó với cả phụ nữ…Tốt lắm, anh thắng rồi, còn em thua đẹp mặt, anh hài
lòng chưa?”
“Tôi vẫn lưu lại cho cô con đường sống, điều kiện tiên quyết là cô
xéo khỏi Tống gia. Tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi phát hiện cô lại giở trò ma mãnh, hèn hạ.” Tống Vực tạm dừng lại, rồi phát ra âm thanh lạnh
lẽo,“Đặc biệt, không được quấy rầy vợ tôi.”
Mạc Tử Tuyền nhẹ buông tay, di động liền rớt xuống giường. Cặp mắt
chị ta đỏ hoe, chút khí lực cuối cùng cũng bị rút khỏi thân thể, ngực
trái tựa hồ trống rỗng, cô liêu bất tận.
Anh đã biết toàn bộ. Từ việc chị ta lén điều tra Mục Táp, đến việc
chị ta xấc xược xúc phạm mẹ Mục Táp. Những trò vặt vãnh đó không qua
khỏi mắt anh, và lần này….anh không dung túng chị ta nữa.
Thế giới nội tâm héo hon, chết lặng, Mạc Tử Tuyền như bị vây bủa dưới tầng hầm tối tăm, đen đúa. Trái tim chị ta tê liệt bởi những nỗi đau ập đến dồn dập, dẫn tới các giác quan bị phong bế, mất hết cảm thụ.
Đã từng, Mạc Tử Tuyền nhất kiến chung tình với Tống Vực, từng ôm giấc mộng thời thiếu nữ, quyết tâm theo đuổi anh. Nếu lúc đầu, chị ta ít
nhiều vẫn giữ thái độ vui đùa, thì càng về sau, trái tim dần chìm đắm
trong những ngọt ngào, nâng niu anh dành tặng chị ta. Đoạn thời gian ấy, Tống Vực tạo ra một thế giới mang tên ‘cầu được ước thấy’, và giam giữ
chị ta trong đó. Đã từng, chị ta khát vọng được cùng anh sống bên nhau
đến đầu bạc răng long. Đã từng, chị ta tự lập lời thề, nếu đời này chị
ta và Tống Vực hữu duyên vô phận, thì nhất định chị ta phải là người phụ nữ duy nhất thống lĩnh trái tim anh.
Nhưng thực tế như thể lưỡi dao sắc nhọn đột ngột đâm thủng những ảo
tưởng của chị ta, chỉ trong một giây ngắn ngủi, niềm tin một đời bị phá
hủy. Vậy mà….tiềm thức chị ta vẫn cố chấp chối bỏ sự thật.
Chị ta không đủ dũng khí nhìn thẳng vào sự thật, Tống Vực sẽ vì người phụ nữ khác mà kiên quyết đuổi cùng giết tận chị ta.
Đến cuối cùng, Mạc Tử Tuyền còn lại gì đây? Từ bé đã là quân cờ mặc
người ta sai khiến. Ngươi đàn ông duy nhất yêu thương mình cũng rời bỏ
thế gian. Và trớ trêu thay, người đàn ông chị ta mê luyến, ái mộ lại tàn nhẫn tuyên án tử hình, giết chết tình yêu, tôn nghiêm của chị ta. Mạc
Tử Tuyền thật sự đã chẳng còn gì.
Chị ta thẫn thờ ngồi bên mép giường, qua thật lâu sau, chị ta nhướng
mắt, ngắm nhìn bản thân qua tấm gương của bàn trang điểm. Nước mắt trên
khuôn mặt đã cạn khô, cả người hệt như con búp bê vô hồn.
*****
Chiều thứ sáu, Tống Vực lái xe đến đón Mục Táp tan làm. Cô vừa ngồi
vào xe, anh đã chồm người qua, giúp cô thắt dây an toàn, rồi cất giọng
ôn hòa: “Giờ chúng ta đi ăn cơm cùng bố.”
“Hả?”
“Hai ngày trước bố gọi cho anh, bảo là muốn cùng vợ chồng chúng ta ăn bữa cơm. Anh đã đặt nhà hàng xong xuôi hết rồi, sỡ dĩ hôm nay mới nói
em biết, là vì muốn tặng em niềm vui bất ngờ.” Tống Vực khởi động xe,
tiện thể ngó đồng hồ ở bảng điều khiển,“Từ đây tới chỗ hẹn, lái xe tầm
hai mươi phút. Ok, vừa kịp giờ.”
Mục Táp chau mày:“Hai người tính toán gì thế?”
Tống Vực chỉ cười không nói, Mục Táp phát hiện anh cười khá đểu, bèn
chọc chọc cánh tay anh:“Anh cười gian xảo thế. Khai mau, cái đầu đen tối của anh đang chứa cái gì?”
“Kỳ thực.” Tống Vực kéo dài giọng nói, giơ tay vỗ nhẹ vai cô,“Bố chỉ
kêu mình anh ăn cơm cùng bố. Nhưng anh hơi sợ, nên kéo em chết chung.”
“Anh sợ gì chứ?”
Tống Vực trầm ngâm hồi lâu, sau trả lời thành thật:“Anh cảm thấy bố sẽ phê bình, khiển trách anh.”
Mục Táp bỗng nhiên sáng tỏ:“À há, thì ra anh sợ điều này. Nhưng em
hơi thắc mắc, chẳng phải da mặt anh dày lắm ư? Sao lại sợ bề trên phê
bình?”
Tống Vực nhíu mày, tự động nhảy cóc, bỏ qua sự thật là da mặt anh rất dày, tỏ vẻ khiêm tốn:“Anh coi vậy chứ sợ nhiều thứ lắm.”
“Cụ thể xem?”
Tống Vực khẽ khàng liếc nhìn cô một cái, đoạn nhanh chóng trở về quan sát đường phía trước:“Sợ càng ngày càng mất hình tượng trong lòng em,
sợ em t