
ừ yêu thích chuyển sang chán ghét anh.”
Mục Táp cúi đầu, tay vân vê móc khóa hình thú bông:“Chỉ thế thôi à?
Vậy anh có sợ, một ngày nào đó, hình tượng của anh trong lòng em miệt
mài giảm xuống giá trị âm, em liền một cước đá bay anh đi, không cần anh nữa?”
“Cái này không sợ” Tống Vực thành thạo bẻ tay lái, khóe miệng nhếch nhẹ,“Em có thể thử, xem mình có thành công hay không.”
Hiển nhiên, trong lời anh nói lộ rõ ý tứ cảnh cáo cùng uy hiếp. Mục
Táp thở vắn than dài, bất đắc dĩ lắc đầu, bản tính chồng cô…thật khó
dời.
Nơi hẹn là tầng hai của nhà hàng Hoài Dương.
Tống Vực dẫn Mục Táp đến phòng bao đã đặt sẵn. Ông Mục Chính Khang đang ngồi bên trong, lật xem thực đơn.
Nghe thấy tiếng động, ông ngẩng đầu, tháo mắt kính lão xuống: “Nói trước, bữa ăn này bố mời, hai đứa không được tranh với bố.”
“Dạ” Mục Táp vui vẻ ngồi xuống.
Tống Vực vừa ngồi xuống, liền cầm ấm trà trên bàn, rót một ly mời bố vợ, và đương nhiên không bỏ quên cô vợ thân yêu của mình.
Ông Mục Chính Khang gọi một bàn đầy thức ăn. Ba người vừa ăn vừa
chuyện trò rôm rả trong bầu không khí hòa thuận, vui vẻ. Đang ăn, người
phục vụ bê lên món canh nóng hổi, hai người đàn ông đồng thời mở
miệng:“Táp Táp, cẩn thận.”
Mục Táp nghiêng người, để người phục vụ thuận lợi đặt tô canh ngay
giữa bàn. Thâm tâm cô bỗng dập dìu cảm giác ngòn ngọt khó tả, hình như
mang tên cảm động. Giây phút này, hai người đàn ông thân yêu
nhất của đời cô đang ngồi ngay bên cạnh. Quan trọng nhất là họ cùng quan tâm, che chở cô, cảm giác này thật quá đẹp đẽ.
Tống Vực múc bát canh cho Mục Táp, còn chu đáo dùng thìa hớt lớp dầu
mỡ loang loáng phía trên. Mục Táp húp một ngụm, mỉm cười khen ngon lắm.
Tống Vực nhoẻn cười: “Nhà hàng này có giao thức ăn tận nhà đấy. Khi nào em muốn ăn, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là ok.”
Mục Chính Khang lặng thinh quan sát hai vợ chồng.
Đợi đến khi các món ăn vơi đi quá nửa, ông Mục Chính Khang dùng khăn
tay lau miệng, cười nói:“Thật ra, hôm nay bố định tâm sự riêng cùng Tống Vực, bố có chút chuyện muốn hỏi con.”
Mục Táp hả hê ném cho anh ánh mắt ‘Tèn ten…anh chạy trời không khỏi
nắng rồi’, sau đó quay sang nói với ông Mục:“Vừa lúc bụng con no căng,
cần đi dạo cho tiêu cơm. Khi nãy con nhìn thấy ở đại sảnh có đặt hồ cá
lớn lắm, con đi ngắm tí đây, hai người cứ từ từ tán gẫu.”
Dứt lời, cô toan đứng dậy, lại bị Tống Vực kéo xuống. Anh lấy chiếc
áo bành tô khoác lên người cô, hệt như đang dặn dò em bé: “Đại sảnh bên
dưới lạnh lắm, phải mặc áo khoác đã.”
Mục Táp gật đầu, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng bao. Lúc mở cửa phòng, cô kìm lòng không đậu ngoái đầu, tăm tia hai người họ, tự hỏi, bố muốn hỏi Tống Vực điều gì?
Dù sao Tống Vực cũng khá khôn ngoan, nên cô không mấy lo lắng, an tâm xuống lầu thưởng thức hồ cá. Trùng hợp có bà mẹ dẫn theo hai đứa nhóc
sinh đôi đang ngắm nghía cảnh đẹp trong hồ. Lát sau, Mục Táp tự nhiên
vui đùa cùng hai đứa nhóc. Mãi tới khi một đứa nhóc buồn tiểu, xấu hổ
nhờ mẹ nó dẫn đi toilet, Mục Táp mới giật mình phát hiện, cô đã ngắm cá
hơn bốn mươi phút.
Cô trở lại phòng bao, nhìn thấy cánh cửa phòng đóng chặt, người bên
ngoài không cách nào nghe thấy động tĩnh bên trong. Mục Táp gõ gõ hai
cái, liền đẩy cửa đi vào, thấy bố cô và Tống Vực vẫn ngồi nguyên vị trí
cũ. Dường như họ đã kết thúc cuộc trò chuyện, nên một người ngồi thảnh
thơi uống trà, một người hứng thú chơi đùa chiếc bật lửa.
“Hai người nói chuyện gì sau lưng con thế? ” Mục Táp vừa ngồi xuống liền hỏi thẳng.
“Chỉ nói chuyện phiếm giữa hai người đàn ông.” Ông Mục Chính Khang trả lời qua loa.
Tống Vực đặt bật lửa xuống bàn, nghiêng đầu hỏi Mục Táp hồ cá đẹp
không. Mục Táp gật đầu, đáp đẹp lắm. Anh cười dịu dàng, lập tức gợi ý
sắm một hồ cá trong nhà.
Ông Mục yên tĩnh uống trà.
Chờ thanh toán xong, ba người đứng dậy đi về. Lúc này, Mục Táp mới
nhìn thấy trên thái dương bên trái của Tống Vực u lên khối bầm tím.
“Chỗ này sao lại bị thương?” Mục Táp sờ nhẹ khối bầm: “Vừa nãy không có mà.”.
‘Hỗi này anh đi toilet, không cẩn thận đụng trúng thôi.” Ngữ khí Tống Vực thản nhiên. Nói đoạn, tay anh ôm eo cô: “Đi nào, chúng ta đưa bố về trước.”
Hai người về nhà, Mục Táp giả vờ thuận miệng hỏi:“Lúc nãy, anh và bố nói gì thế?”
“Bố khuyên vợ chồng chúng ta hãy sống hòa thuận, vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.”
“Thế thôi à?” Trực giác Mục Táp mách bảo, anh có điều giấu giếm.
“Chỉ thế thôi.” Tống Vực ngồi xuống sô pha, hai chân vắt chéo, khẽ gật đầu.
Mục Táp hồ nghi nhìn anh.
Anh đã không nói cô biết, vừa rồi cảm xúc ông Mục Chính Khang bỗng
nhiên bùng nổ, nên không ngần ngại ném thẳng cái bật lửa về phía anh. Đó chính là nguyên nhân gây ra khối bầm tím trên thái dương anh. Hậu quả
là bây giờ anh chỉ khẽ chớp mắt, thái dương bên trái sẽ đau âm ỷ.
Mà nguyên nhân ông Mục tức giận là do anh thẳng thắn thừa nhận lỗi
lầm, thừa nhận chính anh đã khiến cô chịu tủi thân, tấm tức, thậm chí cô từng đề cập đến vấn đề chia tay. Ông nghe xong thì gương mặt biến sắc,
tức thì nổi cơn thịnh nộ, nghiêm nghị cảnh cáo: “Tôi trịnh trọng nói cậu biết,