
cậu đừng hòng ức hiếp, khi dễ đứa con gái bảo bối của tôi. Nếu
con bé thực sự không hạnh phúc, tôi sẽ kiên quyết dẫn nó về nhà, tách xa khỏi cậu. Còn về khoản tiền cưới lúc trước, cậu cứ yên tâm, tôi thà mất đi cái mạng già này, chứ không bao giờ quỵt nợ Tống gia, để con tôi
phải chịu tủi nhục.”
Chứng kiến ông Mục Chính Khang đột ngột nổi cơn thịnh nộ, Tống Vực có chút ngoài ý muốn. Anh trầm mặc một lúc, sau rót thêm nước trà vào ly
ông, ngữ khí điềm nhiên mang theo sự cung kính:“Xin bố hãy yên tâm, con
tuyệt đối không khi dễ, xem thường Táp Táp. Con nhất định sẽ đem đến
hạnh phúc cho cô ấy. Cô ấy là con gái bảo bối của bố, đồng thời cũng là
người vợ yêu quý của con.”
Mục Chính Khang vẫn còn trong cơn kích động, sắc mặt xám xịt, đôi môi run run, mắt lườm Tống Vực. Ông ráng sức đè ép cơn giận xuống đáy lòng, cầm ly trà nhấp một ngụm, nói:“Hy vọng cậu nói được thì làm được. Táp
Táp con tôi là một cô gái tốt, nhưng đã phải chịu rất nhiều bất hạnh.
Thân là bố nó, mà tôi chưa bao giờ hoàn thành tốt trách nhiệm của mình.
Từ nhỏ con bé đã thua thiệt, kém may mắn hơn những đứa trẻ cùng trang
lứa. Mẹ nó qua đời sớm, tôi lại không có thời gian quan tâm săn sóc nó. Đời này tôi luôn áy náy với hai mẹ con Táp Táp. Hiện giờ, tôi chỉ có
thể chuộc lỗi lầm bằng cách cố gắng bảo vệ con bé, ngăn cản nó tránh xa
những kẻ gây tổn thương cho nó.”
Cảm xúc được thể cuồn cuộn dâng trào, ông tâm sự rất nhiều chuyện khi Táp Táp còn nhỏ, bao gồm chuyện li hôn giữa ông và bà Trình Hạo Anh,
rồi Mục Táp theo mẹ đến Tây Xương sinh sống. Tuy xa cách nhiều năm,
nhưng ông chưa bao giờ chủ động liên lạc với hai mẹ con họ. Đây chính là việc khiến ông hối hận nhất đời.
Lúc bà Trình Hạo Anh sinh bệnh nặng, Mục Táp mới hơn mười tuổi. Khi
ấy, tự tay cô bé chăm bẵm, hầu hạ mẹ. Hằng ngày cô bé nấu cơm, sắc thuốc cho mẹ uống, chăm chỉ ngồi bên giường đọc báo mẹ nghe, cố ý ê a những
bài hát tươi vui để an ủi cơn đau của mẹ, luôn miệng tíu tít nói chuyện, bên cạnh mẹ từng phút từng giây. Cô bé cùng mẹ kiên cường chống chọi
đến tận cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà một mình cô bé ngồi đợi trước cửa phòng phẫu thuật thật lâu, để rồi cuối cùng nghe phán quyết tàn
nhẫn.
Sỡ dĩ ông Mục Chính Khang biết được những chuyện này, là do ông lén lút xem nhật kí của Mục Táp.
Tống Vực lặng thinh lắng nghe ông kể, tâm trí bất giác hiện lên hình
ảnh: Một bé gái có thân thể nhỏ nhắn, nhưng kiên cường đứng giữa hành
lang bệnh viện mênh mông, trống trải, rồi tận tai nghe bác sĩ tuyên bố
cái chết của người mẹ thân yêu. Với cô bé, có lẽ khoảnh khắc ấy như thể
trời long đất lở, màn đêm tăm tối bủa vây bốn phía, nơi nơi bao trùm nỗi tuyệt vọng. Nhưng ngoại trừ chấp nhận, cô bé không còn sự lựa chọn nào
khác.
Cô bé nhất định sẽ thương tâm khóc òa lên, khóc mờ cả hai mắt, sẽ
bàng hoàng, bất lực, bơ vơ tự gặm nhấm nỗi đau mà không có ai bên cạnh
sẻ chia hay an ủi.
“Anh suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Mục Táp cầm hộp bánh quế hạnh
nhân đi tới, ngồi cạnh Tống Vực. Nhìn thấy bộ dáng thất thần của anh, cô hiếu kì hỏi.
Tống Vực giơ tay lấy cái bánh trong hộp, nhẹ nhàng bẻ làm đôi, chính
giữa lộ ra nhân bánh, anh dịu dàng đút cô ăn: “Anh đang mường tượng dáng vẻ khi bé của em.”
“Sao lại mường tượng dáng vẻ khi bé của em?” Mục Táp hỏi lại.
Tay Tống Vực xoa nhẹ mi tâm cô, miêu tả theo đường sống mũi đi xuống, lưu luyến nơi chóp mũi, bờ môi, chiếc cằm, cuối cùng anh nựng nựng cằm
cô:“Khi bé, Táp Táp của anh nhất định rất đáng yêu.”
Đầu Mục Táp đầy dấu chấm hỏi, nhưng chưa kịp hỏi rõ, anh đã dang tay
ôm cô vào lòng. Đôi tay nhịp nhàng vỗ vỗ sau lưng cô. Mục Táp rúc mình
trong lồng ngực rắn chắc rộng lớn của anh, tay cô vòng quanh eo anh,
không nói một lời, chỉ nhắm mắt hưởng thụ giây phút bình yên, ấm áp.
Cô là phụ nữ, nên nhạy cảm phát hiện vòng ôm hôm nay hơi khác so với
ngày thường. Vòng ôm này ẩn chứa luồng sức mạnh không tên, im ắng truyền xuống đáy lòng cô, khiến thâm tâm cô bỗng lâng lâng một loại năng lượng lạ, làm dòng máu toàn thân cô dường như nóng lên, cảm giác kì diệu bất
tận.
Anh ôm cô thật lâu, vòng tay không hề buông lỏng. Mãi tới khi cô ngáp một cái rõ dài, anh liền bế cô lên giường, chu đáo đắp chăn cho cô. Anh cũng ngã mình, nằm nghiêng người, tiếp tục sưởi ấm cô trong lòng…..
Cứ như vậy, độ ấm từ người anh cả đêm không rời khỏi cô.
Sáng hôm sau, Mục Táp tỉnh dậy thì phát hiện Tống Vực đã rời giường,
và….chủ động nấu bữa sáng. Thành quả của anh là đĩa trứng rán chỗ sống
chỗ khét, món khoai lang luộc vì để lửa quá lớn nên nước luộc cạn sạch,
khoai cháy thành than, ly sữa bỏ đường quá nhiều, ngọt chẳng khác chè,
đĩa mì trộn mặn đến nỗi đau rát cổ họng…Nhưng tất cả đã bị lu mờ bởi
việc hôm nay anh phá lệ, tự mình nấu bữa ăn sáng.
“Này anh, hôm nay anh bị ai nhập hồn à? Hay là sinh bệnh?” Mục Táp khó tin trợn tròn mắt.
Tống Vực trầm tĩnh nhướng mắt, tao nhã nhấp ngụm cà phê, điềm nhiên
trả lời:“Em đừng trợn mắt nữa, nhìn xí lắm. Hôm nay anh rảnh rỗi, dậy
sớm cảm thấy nhàm chán, nên trổ tài nấu thử bữa sáng. Em thấy