Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323620

Bình chọn: 7.00/10/362 lượt.

g dưng thoải mái hơn nhiều. Bà vừa kêu dì Chu dẫn

mình lên phòng nằm nghỉ, thì đột nhiên nghe trong phòng Mạc Tử Tuyền

truyền ra tiếng “Xoảng” chối tai.

“Chuyện gì vậy?!” Bà Tống hoảng hồn, vội vàng cùng dì Chu chạy nhanh lên lầu.

Đẩy cánh cửa, bà nhìn thấy Mạc Tử Tuyền ngồi bệt dưới sàn, bên chân

la liệt mảnh vỡ của bình hoa thủy tinh, một bên đầu gối chị ta ào ạt

chảy máu.

“Tử Tuyền, con sao thế?!” Bà Tống tức thời kêu dì Chu đi lấy hộp thuốc.

“Con đi đứng đoản quá, nên bị vấp ngã.” Sắc mặt Mạc Tử Tuyền tái nhợt, hai cánh môi run bần bật.

“Lớn rồi mà còn hậu đậu thế à?” Bà Tống sờ đầu gối chị ta, nhíu mày nhìn vết thương đỏ thẫm.

“Mẹ!” Mạc Tử Tuyền nắm chặt tay bà,“Vừa nãy mẹ con gọi điện, nói bố con bất ngờ xảy ra chuyện, con phải về nhà gấp.”

“Xảy ra chuyện gì?” Bà Tống ngạc nhiên hỏi.

Việc này….một lời khó nói hết. Khóe mắt Mạc Tử Tuyền nhòe lệ, ướt đẫm màn sương mù, chị ta cắn môi, đau khổ lắc đầu. Mới vừa rồi, chị ta nhận điện thoại của mẹ nuôi – bà Mạc. Bà ta luống cuống kể lại chuyện sáng

nay bố nuôi chị ta – ông Mạc Thư Quốc nhận được một phần tài liệu nặc

danh. Tài liệu ghi lại toàn bộ chứng cứ tố cáo việc làm ăn phi pháp của

ông ta, khiến cả Mạc gia chìm trong nỗi hoang mang, sợ hãi. Hơn nữa kẻ

giấu mặt chỉ đơn thuần gửa tài liệu, không hề đưa ra bất kì yêu cầu nào, cũng chưa giao nộp cho cảnh sát. Hành động khó hiểu này như thể làn gió độc luẩn quẩn, lờn vờn sau lưng Mạc gia, làm họ càng lo lắng, bồn chồn

gấp bội, hệt như cảm giác của cá nằm trên thớt, hồi hộp chờ đợi phán

quyết.

Bà Mạc lập tức gọi cho Mạc Tử Tuyền, lo sợ Mạc gia khó tránh khỏi kiếp nạn, bảo chị ta mau mau quay về, tìm cách giải quyết.

Việc này có tính chất nghiêm trọng, Mạc Tử Tuyền tạm thời không thể tiết lộ cho bà Tống biết.

“Mẹ, tạm thời con chưa thể nói. Con phải về liền đây.” Mạc Tử Tuyền hấp tấp đứng lên,“Dì Chu, nhờ dì giúp tôi sắp xếp hành lí.”

Bà Tống thấy Mạc Tử Tuyền kiên quyết ngậm miệng, cũng đoán được chị

ta có điều khó nói. Bà không gượng ép nữa, chuyển sang trấn an:“Đừng

cuống, con còn Tống gia bên cạnh mà. Nếu cần giúp đỡ, con hãy nhanh

chóng nói ra, mẹ sẽ kêu Tống Vực giúp nhà con một tay.”

Tống Vực? Đầu óc Mạc Tử Tuyền bỗng mơ hồ, trống rỗng, chị ta cụp mí mắt .

Nếu Mạc Thư Quốc xảy ra chuyện bất trắc, Mạc gia sụp đổ, đồng nghĩa

với việc chị ta không còn là thiên kim tiểu thư trên danh nghĩa của Mạc

gia nữa, và sẽ chỉ mang thân phận quả phụ thấp hèn. Chị ta sao có thể

đối mặt với tình cảnh đáng sợ đó?

Chỉ còn Tống Vực là chiếc cọc gỗ duy nhất cứu mạng chị ta, là lợi thế giúp chị ta trở mình.

Mạc Tử Tuyền cấp tốc quay về biệt thự của Mạc gia. Bầu không khí bên

trong trầm lắng, u ám ngột ngạt khó thở. Bà Mạc khoác chiếc áo len dày

cộm, ngồi đờ đẫn trên sô pha, tay che trán, sắc mặt xám ngoét. Nghe thấy dì giúp việc thông báo Mạc Tử Tuyền đã về, bà ta lật đật mở mắt, đánh

giá đứa con gái nuôi xinh đẹp đang đứng trước mặt.

“Thưa mẹ.” Hai tay Mạc Tử Tuyền gập trước bụng, cung kính khom lưng,

giọng điệu lễ phép: “Con đã về, bây giờ tình huống trong nhà thế nào ạ?”

“Mẹ có dự cảm, lần này Mạc Thư Quốc khó tránh khỏi đại nạn. Những năm gần đây, ông ấy tham lam bành trướng thế lực, khó tránh khỏi đắc tội

với hạng tiểu nhân. Từ đầu năm trước, ông ấy đã liên tiếp gặp phiền

toái. Nhất là khi bỏ tiền mua mảnh đất này, tự nhiên vận rủi ùn ùn kéo

đến, thị phi không ngừng, mất hẳn yên tĩnh. Hiện tại thì bị người ta nắm đuôi toàn bộ.” Bà Mạc nhìn Mạc Tử Tuyền bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi

thẳng,“Con giúp được không?”

“Con sẽ cố gắng dốc sức hỗ trợ.” Mạc Tử Tuyền đáp.

Bà Mạc kéo lại chiếc áo choàng, khóe miệng hơi nhếch, kéo ra nụ cười

cổ quái, như thể vết nứt của tấm thạch cao trắng hếu, không tí tẹo cảm

xúc, một vẻ cứng đơ:“Sau khi Tống Hạo mất, con nhất quyết phản đối mẹ

sắp xếp cuộc hôn nhân thứ hai cho con, một mực đòi ở lại Tống gia. Lúc

ấy con đã nói với mẹ thế nào, con còn nhớ không đấy? Con tự tin tuyên

bố, mình sẽ thu phục được Tống Vực. Hiện tại thì sao? Thời gian càng lúc càng giết chết tuổi xuân, sắc đẹp của con, Tống Vực cũng kết hôn từ đời nào, ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm. Thực tế chứng minh con

thất bại ê chề. Theo mẹ thấy, con ở lại Tống gia chỉ tổ lãng phí thời

gian. Thừa dịp cậu hai của Thương gia chưa mất hết hứng thú, con mau qua đấy nhờ người ta giúp đỡ đi.”

Trái tim Mạc Tử Tuyền đập dồn dập căng thẳng, đôi tay gập trước bụng

bất giác co lại. Chị ta làm sao không hiểu ý tứ của bà Mạc, bà ta muốn

chị ta đeo bám cậu hai của Thương gia nhằm mục đích giúp Mạc gia vượt

qua sóng gió.

“Sao thế? Chẳng nói chẳng rằng là có ý gì?” Bà Mạc lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đối diện.

“Mẹ, con nghĩ mình không cần đi nhờ vả cậu hai của Thương gia. Mong mẹ thu hồi chủ ý, con đã có biện pháp hay hơn.”

“Biện pháp hay hơn?”Bà Mạc thình lình cất giọng the thé,“Đến giờ phút này, cô còn định ba hoa, khoác lác, dùng dằng kéo dài thời gian? Tôi

nói cô biết. Nếu Mạc Thư Quốc vào tù, thì có mà mọt gông cả đời. Mạc gia cũng theo đó mà sụp đổ, đừng hòng ngóc đầu l


XtGem Forum catalog