
ư sao vây quanh trăng, hiểu không? Mẹ sẽ không tiếc tiền tài
để bồi dưỡng con, nhưng con phải nhớ, chớ đừng làm mẹ thất vọng. Con nên vì bản thân mà nỗ lực, tận dụng từng phút từng giây vươn đến đẳng cấp
của sự hoàn mỹ.”.
Khoảnh khắc đó, Mạc Tử Tuyền hiểu rõ, bộ váy xinh đẹp là khoản đầu tư đầu tiên của Mạc gia cho cô bé.
Và cứ thế, sự đầu tư của Mạc gia đều đặn đi cùng năm tháng vô tình,
Mạc Tử Tuyền được hưởng nền giáo dục tốt nhất, được sống trong điều kiện vật chất xa xỉ, tối ưu nhất. Tất nhiên đi kèm theo đó là những yêu cầu
khắc nghiệt, tàn ác nhất. Dần dà, Mạc Tử Tuyền càng sáng tỏ, chị ta đối
với Mạc gia chỉ đơn thuần như một vụ làm ăn thông thường, họ chấp nhận
bỏ vốn đầu tư cho chị ta, nhưng tương lai, họ sẽ bắt chị ta ‘ói’ ra lợi
ích gấp bội. Đó là sứ mệnh duy nhất của chị ta. Và đã đi đến ngày hôm
nay, chị ta không còn sự lựa chọn.
Bây giờ, chị ta nên làm gì? Ai có thể cứu vớt chị ta?
Mạc Tử Tuyền ngồi suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc móc di động, mở danh bạ tìm số Tống Vực. Chị ta nhìn chằm chằm dãy số kia thật lâu, cuối cùng
lướt phím gọi.
Một tay chị ta siết chặt tấm ga giường, tay kia đặt điện thoại bên tai, lắng nghe tiếng nhạc chờ khô khan, tẻ nhạt.
Đọan nhạc lập lại hai lần, Tống Vực không nhận máy, nhạc tự động tắt.
Lòng chị ta bỗng dội lên nỗi mất mát, hụt hẫng, ngón tay tiếp tục
lướt nút gọi, đoạn nhạc chán ngắt lại vang lên rồi tắt hẳn, Tống Vực vẫn không nghe máy.
Vì sao anh không nghe máy? Là do vô tình hay cố ý?
Lần nọ nối tiếp lần kia, lần thứ tám lướt nút gọi, thần kinh Mạc Tử
Tuyển đã bị giày vò cực điểm, hô hấp dồn dập, tựa hồ sắp buông xuôi
trước cuộc tra tấn dã man tàn bạo. Bấy giờ, Tống Vực mới nghe máy, nói
giọng lãnh đạm: “Tôi là Tống Vực, có chuyện gì không?”
Mạc Tử Tuyền hít sâu một hơi, cất tiếng khe khẽ:“Mạc Thư Quốc xảy ra
chuyện rồi. Hôm nay, ông ta nhận được một phần tài liệu, chứa đựng toàn
bộ chứng cứ tố cáo việc làm ăn phi pháp của ông ta. Kẻ giấu mặt chỉ gửi
tài liệu, lại không nói rõ ý đồ, bà Mạc vội vã thúc giục em về. Hiện giờ em đang ở Mạc gia, bà ta cứ hăm he, ép buộc em đến tìm cậu hai của
Thương gia nhờ giúp đỡ. Tống Vực, em không muốn rẻ rúng bản thân mình
nữa, nhưng em không có năng lực chống lại mệnh lệnh bà ta. Tống Vực, làm ơn giúp em với.”
Không gian và thời gian hồ như ngưng đọng, tựa như thời khắc giao hòa giữa bình minh và đêm tối, khắp nơi nơi dày đặc lớp sương mù mờ ảo,
khiến Mạc Tử Tuyền như đang lạc lối trong mê cung kì bí. Chị ta nhất
thời nín thở, trong đầu xẹt qua vô số câu trả lời của Tống Vực, bàn tay
đang nắm ga giường túa đầy mồ hôi lạnh, sâu dưới nội tâm tự dưng trỗi
dậy tín hiệu cảnh báo. Nếu Tống Vực từ chối, mặc kệ chị ta…Không, không
có khả năng đấy.
Tống Vực không phải loại người nhẫn tâm thấy chết mà không cứu.
“Cô cần giúp gì?” Tống Vực hỏi lại.
“Bảo vệ em, em không muốn đời mình bị hủy hoại trong tay Mạc gia và
Thương gia, xin anh giúp em.” Âm cuối của Mạc Tử Tuyền đã run lẩy bẩy.
“Tôi có thể giúp cô, tuy nhiên tôi có điều kiện.” Tống Vực bình thản,“Cô lập tức rời khỏi Tống gia đi.”
“Phựt, phựt….”, Mạc Tử Tuyền rõ ràng nghe thấy âm thanh của những sợi dây thần kinh đang căng cứng đột nhiên đứt đoạn, chị ta thảng thốt
hỏi:“Vì sao? Em cần lí do thuyết phục.”
“Phần tài liệu nặc danh đó là do tôi an bày, sắp đặt. Lí do này đã đủ thuyết phục chưa?”
Nháy mắt, Mạc Tử Tuyền cảm giác trái tim mình ngừng đập. Khuôn mặt
mất hẳn huyết sắc, thuần màu trắng bệch. Giọng nói Tống Vực khi gần khi
xa, mơ mơ hồ hồ, khiến chị ta nhất thời không phân biệt được đây là mơ
hay thực. Linh hồn dường như xuất khỏi thể xác, lãng du vô định không
biết đâu là nhà. Chị ta cứ thế….chết lặng ngồi tại chỗ. Đầu máy bên kia, Tống Vực cũng biết ý giữ im lặng, nhân từ cho chị ta thời gian tiêu hóa sự thực tàn nhẫn. Hết thảy đều do một tay anh dựng nên, mục đích để
đuổi cổ chị ta ra khỏi Tống gia, còn chị ta chẳng khác nào con ngốc, ngờ nghệch đi nhờ vả sự giúp đỡ của kẻ đầu sỏ.
Giây phút này, toàn bộ tôn nghiêm của Mạc Tử Tuyền đã vỡ vụn, nằm la liệt trên sàn nhà dơ bẩn, chị ta triệt để gục ngã.
Chị ta cúi đầu, nhìn chòng chọc khớp xương trắng tái nổi gồ trên mu
bàn tay, đôi tròng mắt đau đớn như bị kim đâm xuyên, đắng lòng cười
lạnh:“Anh không ngại tốn công tốn sức, bày thiên la địa võng để đuổi em
đi. Là vì cô ta ư?”
“Cô ấy là vợ tôi.” Tống Vực bình tĩnh, ngữ điệu không nặng không nhẹ, lãng đãng như dòng chảy không khí,“Tôi cần bảo toàn cuộc sống bình yên
của cô ấy, và trừ khử tác nhân gây hại tiềm tàng quanh cô ấy.”
“Em thì sao? Em được tính là gì, chỉ là khách qua đường vội vã trong
cuộc đời anh, đúng không?” Mạc Tử Tuyền bi ai cười ra nước mắt,“Té ra,
anh chẳng còn chút tình cảm nào với em cả, ngay cả hận thù cũng không.”
“Lập tức rời Tống gia, biết mất khỏi mắt tôi.” Tống Vực bổ sung,“Lần
trước ở Tống gia, tôi không phải chỉ đe dọa suông. Bất luận cô dùng thân phận gì để ở lại Tống gia, tôi cũng không cho phép. Mạc Tử Tuyền, giữa
chúng ta đã sớm kết thúc. Cô đừng tự mình đa tình, vẽ vời cho tôi cái
mác