
ên nỗi, chuyện tới mức này, cô còn bày đặt kén cá chọn canh nữa hả? Tôi chân thành khuyên cô, đừng
đánh giá bản thân mình cao quá. Và cô cũng nên nhớ, những gì cô có được
ngày hôm nay, đều nhờ Mạc gia ban cho cô. Nếu không có Mạc gia, cô chỉ
là kẻ hai bàn tay trắng. Làm người nhớ đừng ăn cháo đá bát.”
Mạc Tử Tuyền lặng thinh không nói, ngước mắt nhìn thẳng bà Mạc, hai
tròng mắt chị ta chậm rãi ngưng kết, rồi đột ngột phóng xuất chùm sáng
ngoan cố.
Chứng kiến dáng vẻ chị ta như thế, bà Mạc cất tiếng cười mỉa:“Không
lẽ cô luôn mộng tưởng, bản thân vẫn còn cơ hội sánh đôi cùng Tống Vực?
Đừng giữ suy nghĩ ngu ngốc ấy nữa, nếu trong mắt nó còn có cô, thì cô đã thành công thu phục được nó lâu rồi. Cô nghĩ bây giờ, nó sẽ đau lòng vì cô ư?”
Mạc Tử Tuyền buông thõng đôi tay gập trước bụng, tao nhã vén lại mái
tóc, kín đáo phô bày vẻ phong tình vạn chủng, giọng điệu tự cao: “Vì cớ
gì anh ấy không thể đau lòng? Nếu con và anh ấy quay về bên nhau, cũng
có nghĩa một nửa sản nghiệp của Tống gia sẽ nằm trong tay con. Con tin
chắc, mẹ hiểu rõ điều này.”
Bà Mạc bất chợt trầm ngâm. Đoạn, bà ta tỉ mỉ đánh giá một lượt Mạc Tử Tuyền từ trên xuống dưới, khuôn mặt trái xoan, môi hồng hình trái tim,
cặp mắt trong veo quyến rũ, làn da trắng nõn nà. Quả thật, chỉ cần dựa
vào vẻ ngoài yêu nghiệt này, Mạc Tử Tuyền dư sức đem về cho Mạc gia biết bao lợi ích giá trị. Có thể nói, bây giờ Mạc Tử Tuyền là con át chủ bài của Mạc gia, và cơ nghiệp của Mạc gia còn hay mất phụ thuộc phần lớn
thái độ của Tống Vực.
Vả chăng… vẫn còn hi vọng sống.
Phải thừa nhận, Mạc Tử Tuyền là người đẹp nhất trong vô số mỹ nữ bà
ta từng gặp. Nó sỡ hữu một nét đẹp rất sinh động, có thể từ ngây thơ
trong sáng thoắt chuyển thành mị hoặc, sắc sảo. Ông trời đã ưu ái trao
cho nó sắc đẹp vạn người mê, chính là độc dược trí mạng của cánh mày
râu. Nếu không năm xưa, hai anh em Tống Vực sẽ không vì nó mà hục hặc
suốt thời gian dài, thêm mấy thằng công tử nhà giàu đều ngấp nghé, vấn
vương tơ tưởng.
Từ khi Mạc Tử Tuyền bảy tuổi, Mạc gia đã rục rịch đầu tư, bồi dưỡng
nó. Đối với ‘thành phẩm’ do chính tay mình tạo nên, bà ta ít nhiều cảm
thấy tự hào, tin tưởng, biết đâu nó vẫn có bản lĩnh chuyển bại thành
thắng.
Hay là cho nó thêm một cơ hội?
“Ả vợ Tống Vực là người thế nào?” Bà Mạc thờ ơ hỏi.
Mạc Tử Tuyền nhếch miệng::“Là ả đàn bà tầm thường, bất kì lúc nào cũng có thể bị thay thế.”
“Thế hiện giờ, con chiếm vị trí gì trong lòng Tống Vực?”.
Mạc Tử Tuyền ngồi xuống cạnh bà ta, cầm tách trà nóng nhấp một ngụm:“Con luôn chiếm vị trí đặc biệt.”
Về phòng ngủ, Mạc Tử Tuyền rề rà thay quần áo, lau sơ mặt mũi, buộc
lại mái tóc bù xù. Sau, chị ta đứng trước gương săm se, đánh giá dung
nhan bản thân. Đôi mắt chị ta dần mê mang ngây dại, qua hồi lâu sau mới
khôi phục trạng thái bình thường.
Chị ta chậm chạp ngồi xuống mép giường, hồi tưởng và nghiền ngẫm
những lời bà Mạc vừa nói, còn có vẻ mặt cứng đơ không tí tẹo cảm xúc của bà ta. Dễ nhận thấy, nếu chị ta không nhanh trí, kịp thời mang Tống Vực ra làm bia chắn, thể nào bà ta cũng nhất quyết bắt chị ta lân la đến
lấy lòng cậu hai của Thương gia, nhằm tìm kiếm sự viện trợ cho Mạc gia,
và chị ta lần nữa buộc lòng đóng vai trò của một quân cờ rẻ mạt, dùng
sắc đẹp cùng thể xác bản thân đổi lấy nhu cầu thực tế cho Mạc gia.
Không hề khác biệt so với trước kia.
Bảy tuổi, Mạc Tử Tuyền bước chân vào Mạc gia. Từ nhỏ, cô bé Mạc Tử
Tuyền đã thông minh hơn người, thêm phần cực chẳng đã phải trưởng thành
sớm hơn lứa tuổi, nên cô bé luôn có được sự trầm tĩnh cần thiết để suy
xét mọi việc. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô bé đã phán đoán Mạc gia đối
với mình chỉ có hư tình giả ý. Nhất là người phụ nữ được gọi là Mạc phu
nhân, bề ngoài bà ta nhìn cao sang quý phái, hiền lành lương thiện,
nhưng thực chất là người tham lam thực dụng.
Đêm đầu tiên tới Mạc gia, Mạc phu nhân tặng cô bé một hộp quà, bên
trong là bộ váy lông vũ trắng muốt, phần trên váy được điểm xuyết bằng
hàng trăm viên kim cương tỏa ánh sáng màu thiên lam lấp lánh, thoạt nhìn hệt như những ngôi sao tinh tế tô điểm bầu trời rực rỡ.
Mạc phu nhân giúp cô bé khoác bộ váy lên người, hài lòng cùng cô bé
đứng trước gương, ngắm nghía nàng tiên nhỏ xinh đẹp thoát trần, bà ta
mỉm cười ca ngợi: “Rất đẹp! Hết sức động lòng người.”
Lúc ấy, trái tim cô bé như thoát khỏi lồng ngực, bay lơ lửng trên
không trung, vì lần đầu tiên trong đời, cô bé được mặc bộ váy đẹp đến
nhường này.
Tuy nhiên giây tiếp theo, Mạc phu nhân thở dài đánh sượt: “Đáng tiếc, chiếc áo không làm nên thầy tu, nếu muốn có khí chất thanh cao, nhã
nhặn của tiểu thư nhà danh giá, con cần phải học tập thêm nhiều. Ngoại
ngữ, thơ ca, hội họa, đàn dương cầm, múa ba lê, cưỡi ngựa, trà đạo, cắm
hoa, tennis…con đều phải am hiểu tất cả như lòng bàn tay. Quan trọng
nhất là, con nên học cách kín đáo thể hiện bản thân trong sự khiêm
nhường, học cách tự biến mình thành trung tâm chú ý ở bất kì nơi nào,
đặc biệt cố gắng thu hút ánh mắt của những cậu bé nhà giàu, khiến họ bâu lấy con nh