
chính là giấc mộng hão huyền.
Bỗng nhiên trong đầu lóe sáng, cô quay sang nhìn Tống Vực, nghiêm nghị hỏi:“Chuyện này có dính dáng anh không?”
Tống Vực không phủ nhận, gật đầu cái rụp:“Anh chỉ tình cờ hàn huyên vài câu với ông ta.”
“Nội dung cụ thể?”
“Bàn về nội dung, trách nhiệm công việc của bà xã anh có nằm trong
phạm vi hợp lí hay không? Ông ta phải biết, công việc càng quá tải, áp
lực càng tăng, sức khỏe của bà xã anh sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng.” Nói
đoạn, Tống Vực ngắm nghía thần sắc mệt mỏi của cô,“Nếu ông ta không đưa
ra lời giải thích thấu tình đạt lí, anh sẵn sàng đi tìm đồng chí Lưu bên liên đoàn giám sát và bảo hộ lao động để khiếu nại.”
“Trời ạ, Tống Vực, anh điên à?” Mục Táp lấy tay che mặt, thật sự khóc không ra nước mắt,“Anh làm thế, thử hỏi sau này, em còn mặt mũi nào
nhìn ông ta?”
Tống Vực đứng dậy, đến cạnh cô, kéo tay cô xuống:“Thì nhìn bằng mắt
chứ sao. Thôi, em yên tâm đi, anh biểu đạt rất mềm mỏng, uyển chuyển,
ông ta sẽ không gây khó dễ em đâu. Mà nhỡ tình huống xấu nhất xảy ra, em cứ mặc kệ, làm tốt công việc của mình là được.”
Mục Táp ngẫm nghĩ một lúc, quyết định không lấn cấn việc này nữa. Lời đã thoát khỏi miệng cũng không thể thu hồi, cùng lắm thì mặc kệ luôn,
cứ ‘bơ’ mặt mà sống . Cô hơi kinh ngạc vì ban nãy mình lo lắng thái quá, rồi bất giác mỉm cười, ngước nhìn Tống Vực. Đôi mắt anh lấp lánh vẻ
tươi vui, phát ánh sáng rực rỡ. Anh nâng tay cô, dịu dàng hôn từng đầu
ngón tay.
Lúc này cô mới sực nhớ, nhờ công đức ai kia mà cô hú vía một phen.
Cô dùng tay còn lại chống cằm, chuyên chú ngắm nhìn anh. Anh tự giác
đứng nghiêm như tượng để cô quan sát thuận lợi hơn. Rốt cuộc, Mục Táp
quay mặt đi, cười khúc khích:“Anh đấy, càng ngày càng hư hỏng, xấu xa.
Cứ khoái tạo áp lực, đe dọa người khác.”
Anh vươn tay bẹo má cô, nụ cười trên môi càng lúc càng đậm đà, đôi
mắt ánh lên vẻ kiên định. Không hiểu vì sao, giây phút này nhìn cô, đáy
lòng anh chậm rãi nảy nở những cảm giác kì diệu. Đầu óc anh ngập tràn
hình bóng cô, lúc cô vui vẻ hạnh phúc, khi cô ấm ức giận dỗi, rồi hình
ảnh cô nở nụ cười, có nụ cười tươi tắn tỏa nắng, có nụ cười tự giễu,
chua sót. Hóa ra, tất thảy hình ảnh về cô đã khắc sâu nơi tâm trí anh.
Lúc này đây, anh quả thật thấm thía cảm giác ‘mất rồi lại được’. Anh
thầm nghĩ, bản thân cần tìm biện pháp nắm chắc trong tay mọi thứ thuộc
về cô, dù là một cái nháy mắt hay nụ cười chớp nhoáng. Thậm chí, anh
muốn bóp nát chúng, nuốt chửng vào bụng, như thể làm vậy, cô sẽ hết
đường trốn thoát.
Sâu dưới đáy lòng, từng gợn sóng sục sôi hừng hực, hợp thành cơn lốc xoáy cuồn cuộn dâng trào.
Cô gái này….sao có thể kì diệu đến thế. Cô tựa như dòng suối dịu
ngọt, mát lành, âm thầm dẫn dắt, cuốn trôi cảm xúc anh, khiến anh bất
tri bất giác bung trào ham muốn chiếm giữ, như thể bất luận là thiên
đường hay địa ngục, anh đi tới đâu, cô phải theo tới đó.
Sức hút này mãnh liệt, dữ dội hơn nhiều so với cảm giác khi xưa anh từng trải qua với Mạc Tử Tuyền.
Từ lâu anh đã quyết định, đời này, Mục Táp chỉ có thể là của anh, chỉ thuộc về duy nhất mình anh. Tất nhiên, anh tạm thời không nói ra ham
muốn ấy.
Về thành phố H, thời tiết ấm áp hẳn lên. Hết ba ngày nghỉ, Mục Táp
tức tốc trở lại với guồng quay công việc. Sếp cô vẫn giữ thái độ khách
khí, e dè. Có lần hai người tình cờ chạm mặt ở phòng trà nước, ông ta
chủ động nhắc Tống Vực, cười nói: “Mục Táp, sự nghiệp của ông xã cô quả
là đáng nể. Làm dâu một gia tộc bề thế như vậy, mà cô vẫn cần cù, chăm
chỉ cống hiến tài năng và sức lực cho công ty nhỏ bé này. Tôi rất biết
ơn, quý trọng tinh thần làm việc của cô.”
“Vợ chồng tôi đều có công việc của riêng mình. Chúng tôi luôn ủng hộ, động viên lẫn nhau, cố gắng phấn đấu, hoàn thành tốt chức trách của bản thân.” Mục Táp cười đáp.
“Vậy thì quá tốt.” Ánh mắt ông sếp ẩn hiện ý vị khó đoán.
Mấy ngày kế tiếp, ông ta giao việc cho Mục Táp ít hẳn đi, cũng không
yêu cầu cô tăng ca. Thậm chí đến giờ tan tầm, nhìn thấy cô còn bận rộn
sắp xếp tài liệu, ông ta tốt bụng nhắc nhở:“Mục Táp, hết giờ làm rồi, cô cứ về đi. Chớ tiếc rẻ mấy việc lặt vặt, để mai hẵng làm tiếp. À, cô nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Hiển nhiên Tống Vực vô cùng hài lòng trước thái độ của ông ta, anh cũng quên bẵng ý định tìm đồng chí Lưu khiếu nại.
Nhận được điện thoại của bà Tống, Mục Táp có phần kinh ngạc. Từ lần ở Tống gia, Mục Táp trình bày rõ ràng mọi việc, thì bà và cô chưa một lần liên hệ. Hôm nay, bà chủ động gọi điện, lại không hối thúc vợ chồng cô
về Tống gia, cũng không hỏi han chuyện lục đục, xào xáo của gia đình cô
đã giải quyết xong chưa. Bà chỉ hỏi tình trạng sức khỏe, công việc gần
đây của cô thế nào, tiện thể hỏi thăm ông bà thông gia. Mục Táp lễ phép
trả lời cặn kẽ. Bà Tống vẫn giữ nguyên thái độ hòa ái, dễ gần:“Có việc
gì cần hỗ trợ, con cứ nói thẳng với mẹ. Chúng ta đều là người một nhà,
đừng khách sáo quá không hay.”
“Dạ.” Bà không đề cập đến sự việc hôm bữa, Mục Táp cũng chọn bỏ qua.
Mẹ chồng nàng dâu trò chuyện tâm tình hồi lâu mới gác máy. Sau đó,
tâm trạng bà Tống bỗn