Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323632

Bình chọn: 7.5.00/10/363 lượt.

i tim.”

“Anh hiểu.” Bàn tay Tống Vực nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, vén lại những sợi tóc bay lòa xòa,“Còn gì nữa không?”

“Lúc lấy anh, em thật sự chưa suy nghĩ kĩ càng, thấu đáo. Nhưng càng

về sau, em dần nghiệm ra, nếu lựa chọn cùng anh chung sống cả đời, em

nhất định phải chấp nhận đối mặt với một vài vấn đề.” Mục Táp nói,“Ví dụ như sự việc xảy ra ở thư phòng, hành động và lời nói của anh với Mạc Tử Tuyền làm em khó chịu lắm. Em nghĩ, nếu anh thật sự tôn trọng em thì

anh không đời nào gây ra những chuyện quá đáng như vậy. Đáng tiếc tới

tận bây giờ, em vẫn bị ám ảnh bởi sự việc hôm đó”

“Vậy nên?” Tống Vực nhìn cô chăm chú, hỏi thẳng vấn đề.

“Vậy nên.” Mục Táp điềm nhiên đáp,“Anh tạm thời ở giai đoạn thử thách và quan sát.”

Tống Vực thoáng ngớ người, rồi vui mừng ôm cô thật chặt:“Táp Táp, cám ơn em đã cho anh cơ hội.”

“Thôi đi, đừng lợi dụng ôm ấp nữa. Giả dụ em không cho anh cơ hội, anh có tình nguyện buông tay em không?”

Đôi tay Tống Vực siết chặt vòng ôm, hàng mi dài khẽ rủ, đôi mắt lành

lạnh trầm tĩnh như thể bông tuyết tan chảy. Anh âm thầm tiến sát bờ môi

cô, dùng đầu lưỡi miêu tả viền môi đỏ: “Không bao giờ, anh vĩnh viễn

không buông tay em.”

Nụ hôn của anh hiển lộ sự trân trọng qua động tác phối phợp dịu dàng

của môi và lưỡi. Lúc đầu lưỡi anh thành công tách mở hai hàm răng trắng, Mục Táp thoáng hoảng hốt, nhưng chưa kịp phản ứng, hai đầu lưỡi đã quấn rịt vào nhau. Anh dùng kĩ xảo điêu luyện thăm dò từng tấc từng tấc

khoang miệng cô, đầu lưỡi anh thong dong, cẩn thận đảo quanh từng chiếc

răng của hai hàm trên dưới, khiến cô chìm đắm trong từng dòng điện tê

dại.

Dần dần, thần trí cô lâng lâng, mê mải, đôi tay vô thức đặt trên bờ

vai anh. Nhận thấy cô đáp lại, Tống Vực được nước lấn tới, đôi tay anh

bóp chặt vòng eo thon thả, xoay người chuyển đổi góc độ hôn khác. Nụ hôn càng lúc càng say mê, nồng nhiệt hơn. Bấy giờ Mục Táp chợt hồi hồn,

phát hiện người xung quanh đang nhìn họ như thể săm soi người ngoài hành tinh. Cô theo phản xạ đẩy anh ra, song tốn công vô ích, hai đôi môi vẫn hòa quyện khít khao. Mục Táp vừa choáng váng vừa xấu hổ, cuối cùng

quyết định nhắm tịt mắt.

Đợi khi Tống Vực buông tay, cô mới dám mở mắt, nhìn anh đăm đắm. Cô

rất thích đôi mắt Tống Vực, đôi mắt sâu tựa biển, như muốn xuyến thấu

lòng người, khiến cô rung động khôn nguôi.

Anh lưu luyến mơn man bàn tay cô, nói chắc như đinh đóng cột: “Dù em có lẩn trốn hàng trăm lần, anh cũng truy đuổi em tới cùng.”

Mục Táp mếu dở khóc dở, hết than rồi lại thở.

“Chúng ta đi dạo tiếp.” Anh dắt cô đi loanh quanh công viên.

“À, suýt nữa em quên hỏi, ngày xưa lúc anh và Mạc Tử Tuyền hẹn hò, hai người thường hay làm gì?”

Tống Vực nghiền ngẫm:“Không làm gì hết.”

“Anh nghĩ mình đang nói chuyện với trẻ con chắc.”

“Ừ thì….trượt băng, cưỡi ngựa, chơi game, tennis, hệt như lúc anh đi chơi với mấy thằng bạn thôi.”.

Mục Táp phát hiện, anh thật ma lanh, giảo hoạt, khéo léo đánh đồng “bạn gái cũ” với bạn bè bình thường.

“Thế à.” Mục Táp gật đầu, giả vờ thuận miệng nói: “Khá giống em thời

trung học. Khi đó, em và bạn trai thường hay đi dạo, ngắm cảnh hồ, chơi

game, cùng làm cơm nắm đi dã ngoại. Anh ấy còn tự tay hái trái cây cho

em ăn, rồi chúng em nhoài người nằm trên cỏ phơi nắng……” Đang thao thao

bất tuyệt, Mục Táp nhận thấy bàn tay mình sắp bị ai kia bóp nát. Cô

ngước mắt, thấy Tống Vực đang nhìn mình chằm chặp, khóe miệng anh cười

như không cười.

“Phong phú thật, còn gì nữa không, kể anh nghe hết đi?” Anh nâng cao âm cuối, ánh mắt bắn tia đe dọa.

“Hết rồi.” Mục Táp ôn tồn trả lời. Cô khá am hiểu nghệ thuật tiến lùi đúng lúc.

“Tốt.” Anh thản nhiên lên tiếng, tỏ ý hôm nay là ngày vui, anh không thèm so đo, chấp nhặt.

“Đã qua rồi.” Cô nhắc nhở.

“Ờ.” Anh thình lình ghé miệng sát tai cô, rì rầm: “Nhớ kĩ, đây là lần cuối cùng, anh cho phép em nhắc tới gã đàn ông khác.”

“Thôi đi mau lên, mọi người cứ nhìn chúng ta hoài.”.

Lần công tác này của tổ dự thầu kéo dài hơn bốn ngày so với dự tính,

đã vắt kiệt sức lực của mọi thành viên, thậm chí Tiểu Thụy Lệ vì không

thích nghi được khí hậu mà liên tục nôn mửa, tiêu chảy. Ngay ngày kết

thúc công tác, Mục Táp được ông sếp mời lên nói chuyện riêng. Ông ta

khen cô đạt thành tích công tác xuất sắc, và thông báo tin tức bất ngờ,

ông ta phá lệ, lấy ngày nghỉ làm phần thưởng, cho phép cô nghỉ ba ngày.

Tống Vực nghe cô kể xong, nói: “Đây là chuyện tốt, chúng ta sẽ có

nhiều thời gian đi thăm thú, thưởng thức thêm vài cảnh đẹp. Không phải

em muốn tham quan bảo tàng bưu chính ư?”

“Nhưng sao ông ta lại tốt bụng đột xuất, cho em nghỉ phép ba ngày?”

Mục Táp suy nghĩ nát óc cũng không ra lí do. Ngày thường, ông ta coi

trọng lợi nhuận, hoa hồng như mạng, luôn mồm tíu tít, dặn dò nhân viên

phải đặt hai chữ ‘chuyên cần’ lên hàng đầu. Ông ta kị nhất việc nhân

viên đi trễ về sớm. Thậm chí, nhân viên chỉ xin phép về sớm hơn một giờ, ông ta cũng hoạnh họe đủ đường, bắt viết báo cáo trình ông ta, đợi ông

ta phê chuẩn xong, mới được về.

Ba ngày nghỉ ngơi? Nếu là bình thường, thì đây


Polaroid