
phấn như dự đoán, ngược lại, cô hoang mang không biết nên làm gì.
“Nhất là khi thấy em đứng bên cạnh gã đàn ông khác, anh giận dữ, mất
hứng kinh khủng.” Anh ung dung bổ sung thêm,“Anh không thích em như
vậy.”
“Anh thì hay lắm hả? Không biết ai nói mấy câu bậy bạ với chị dâu của mình nữa?” Cô kịp thời phản bác.
Tống Vực vẫn giữ vẻ bình thản:“Vậy em ghi tội anh đi. Nhỡ sau này,
chúng ta cãi nhau, em cứ lấy tội này ra hăm dọa, chê trách anh .”
“Tống Vực, em bực đấy. Em đang nói chuyện nghiêm túc, không đùa giỡn
đâu.” Mục Táp nói,“Nếu anh thật sự muốn cùng em chung sống suốt đời, thì anh dứt khoát không được để ý đến người phụ nữ khác, nghiêm cấm có
những hành vi hay lời nói mờ ám dễ gây hiểu lầm, thậm chí không thể lưu
giữ trong lòng bất kì cảm xúc nào về cô ta, kể cả hận thù, anh hiểu
không?”
“Anh cam đoan mình đáp ứng được những điều kiện trên.” Anh trả lời mau mắn.
“Không cho phép hứa một đằng, làm một nẻo. Anh nhớ kĩ, phải tôn trọng em, tôn trọng hôn nhân chúng ta.”
“Anh chắc chắn làm được.”
Mục Táp cúi gằm mặt, ngắm nghía hai đôi giày, não bộ bắt đầu sắp xếp
lại rõ ràng, mạch lạc ý tứ, sau nói:“Nói thật, em không biết nên tin anh lần nữa hay không? Giá trị danh dự của anh trong lòng em đã tụt xuống
số âm. Hơn nữa, tính cách tiêu cực của anh…. thêm nhiều phương diện trái ngược với em…..Em hiện tại chưa biết trả lời anh thế nào.”
“Em không cần gấp gáp đưa câu trả lời, em có thể thử thách và quan
sát anh.” Tống Vực nghiêng người, ôm cô đặt trên đùi mình, nhìn sâu vào
ánh mắt thấp thoáng tia do dự của cô,“Nhưng trước tiên, em phải đồng ý
với anh hai điều, không cho phép thương lượng hay từ chối. Thứ nhất, thu hồi vĩnh viễn ý niệm chia tay. Thứ hai, bất luận phát sinh chuyện gì,
đều là việc riêng của chúng ta, không được kéo người ngoài vào.”
Ngữ điệu anh trịnh trọng, nhấn nhá từng chữ, ám chỉ Úy Trì Lâm.
Mục Táp chau mày, giãy giụa:“Có ai cà chớn, vô lại như anh không? Câu trước mới nói chấp nhận thử thách và quan sát, đảo mắt liền đưa ra tận
hai yêu cầu!”
Tống Vực đè lại đôi tay vùng vằng của cô, tiện thể hôn lên trán
cô:“Ngoại trừ hai điều này, những cái khác đều chiều theo ý em tất. Em
có thể chỉ trích anh, cãi nhau với anh, thậm chí đánh anh, nhưng nhất
thiết đừng động đến hai điểm mấu chốt của anh.”
“Anh căn bản không có thành ý, anh…..” Mục Táp chưa cãi xong, cả
người đã lơ lửng trên không. Tống Vực bế ngang người cô lên, sẵn tiện
cầm túi xách của cô, phòng chừng nó rơi xuống,“Anh làm gì thế, mau thả
em xuống!”
“Chân em đau, để anh bế em một đoạn.” Gương mặt anh bừng sáng nét cười , tốt bụng nhắc nhở,“Đừng la ó nữa, gây chú ý quá kìa.”
Xung quanh, mọi người đều vụng trộm trố mắt nhìn bọn họ. Mục Táp buộc lòng im bặt, đình chỉ phản kháng.
Tống Vực bế cô đi một đoạn, phát hiện cô ngoan ngoãn nằm trong lòng
mình, không hề lên tiếng:“Ngoan rồi hả? Ngoan như vậy mới dễ thương
chứ.”
“Chẳng phải anh luôn yêu cầu em không được làm trái ý anh sao? Em biết tỏng con người anh mà.”.
Tống Vực trầm ngâm thoáng chốc, ánh mắt hiển lộ tia bướng bỉnh, chấp
nhất đáng sợ:“Anh sẽ cố gắng cải thiện bản thân đến lúc em vừa lòng mới
thôi, nhưng em không thể nuôi dưỡng mấy ý niệm chia tay chia chân gì
cả.”
Ngụ ý của anh y chang suy nghĩ của cô. Song anh khéo léo đổi cách nói uyển chuyển hơn tí. Quả là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bá đạo
vẫn hoàn bá đạo.
“Thả em xuống đi, em có chuyện muốn nói.” Mục Táp vỗ nhẹ lồng ngực anh.
Tống Vực nghe lời thả cô xuống, đem túi xách trả cô, tiện thể sửa
sang lại áo khoác cho cô. Gió vẫn thổi ào ào, tạt vào khuôn mặt, khiến
chóp mũi cô ửng đỏ. Thấy cô khụt khịt hai cánh mũi, anh liền rút chiếc
khăn tay xoa mũi cô.
“Tống Vực, nhân đây em cũng muốn trình bày rõ ràng thái độ của em
trước tình cảm.” Giọng nói Mục Táp vô cùng nghiêm túc,“Em cảm thấy việc
yêu một người, kì thực hết sức đơn giản. Khi đã yêu, em nhất định sẽ
chung thủy, toàn tâm toàn ý với đối phương. Không ngại đứng trên lập
trường của đối phương để suy nghĩ mọi vấn đề một cách thấu đáo hơn.
Đương nhiên em sẽ hết lòng quan tâm, săn sóc đối phương, bao dung đối
phương trong giới hạn nhất định, tình nguyện làm những việc khiến đối
phương vui vẻ, hạnh phúc. Và trên hết, em yêu cầu đối phương cũng đáp
trả em bằng thái độ tương tự. Tống Vực, em không nói đùa đâu, đây chính
là thái độ của em trong tình yêu.”
Cô tạm dừng một lát, sau tiếp tục,“Mẹ em qua đời sớm, em bất đắc dĩ
phải sống cùng gia đình mới của bố. Mặc dù không bài xích chuyện sống
cùng dì Kiều, song trong khoảng thời gian đầu, em vẫn tự phong bế bản
thân, quên hẳn nụ cười niềm vui, tự nhốt mình trong miền kí ức chỉ có mẹ và em. Thế nên mối quan hệ giữa em và hai mẹ con dì Kiều luôn tồn tại
khoảnh cách tình cảm khá lớn. Hơn nữa bố bề bộn công việc, không thể
dành nhiều thời gian bên cạnh em, dẫn đến kết quả, em cô độc trong suốt
thời gian dài. Dần dà, thâm tâm em phát sinh khát vọng xa xỉ, em hi vọng trên đời này, sẽ có một người thật lòng thật dạ yêu thương em, và em
cũng yêu người đó bằng tất cả trá