
.”
“Vậy hai người lén lút lui tới sau lưng anh Tống Hạo?”
Tống Vực lặng thinh một hồi, mới nói:“Có thể cho là vậy.”
“Anh khẳng định người trong lòng cô ta là anh?”
” Không hẳn.” Anh đáp,“Có lẽ, chính cô ta cũng không biết bản thân cô ta thích gì, cần nhất điều gì. Một mặt, cô ta duy trì hình tượng đã cố
công xây dựng. Mặt khác, cô ta cảm thấy không cam lòng bị bố mẹ nuôi
khống chế, điều khiển như con rối. Cô ta không thể làm phật ý Tống Hạo,
nên có thể đã lựa chọn ra tay với anh để hả giận. Còn anh lúc đấy, phát
hiện cô ta vừa thông minh khôn lỏi vừa xinh đẹp bốc lửa. Hơn nữa, đầu óc chứa nhiều ý tưởng mới mẻ, độc đáo. Trên tất thảy, bề ngoài cô ta là
gái ngoan chính hiệu, nhưng bản chất bên trong giống anh vô cùng, chuyên làm theo ý mình, để mặc cảm hứng lấn át lí trí, cái gì cũng muốn thử,
việc gì cũng dám làm. Vì vậy, anh không bài xích sự tiếp cận của cô ta,
vui vẻ cùng cô ta chơi đùa đôi chút. Song, cây kim trong bọc cũng có
ngày lòi ra, dần dà Tống Hạo phát hiện manh mối bất thường, anh ấy tức
tối chất vấn anh. Anh cũng lì lợm, nhất quyết không chịu thua, ngoan cố
cùng anh ấy cãi bướng. Càng về sau, thái độ anh ấy càng cứng rắn, rồi
nghiêm cấm anh không được tranh giành với anh ấy. Lúc đó anh cũng nổi
khùng, trong đầu thầm nghĩ, dựa vào đâu, anh nói của anh thì là của anh. Tôi cứ thích tranh giành với anh đấy, anh làm gì được tôi.”
Mục Táp lẳng lặng nghe anh nói. Thoạt đầu, cô hồi ứng vài câu, về sau im như thóc.
“Sau này, anh gặp chuyện không may, cô ta chỉ lo chạy tháo thân, cách anh càng xa càng tốt.” Tống Vực nở nụ cười nhàn nhạt,“Giờ ngẫm lại mới
phát hiện, ngay từ đầu anh đã chuẩn bị tâm lí cho việc cô ta quay lưng,
nên khi đó, anh không cảm thấy thương tâm mấy. Bởi anh hiểu rõ con người cô ta, dễ dàng phán đoán hướng cô ta lựa chọn. Cô ta cũng trách ngược
lại anh, vì anh chưa bao giờ trao cô ta hai chữ tương lai. Điều này anh
thừa nhận, anh quả thật chưa bao giờ nghiêm túc tính chuyện tương lai
cùng cô ta. Nói trắng ra, quan hệ giữa bọn anh chẳng có gì đáng nói,
ngoại trừ vài lần giao du lui tới, tán gẫu dăm ba câu, thì toàn bộ thời
gian, anh hồ như đặt mọi tâm tư vào việc gầy dựng sự nghiệp. Dần dà,
thái độ của anh với cô ta trở nên hờ hững, qua quýt chiếu lệ. Có lẽ, từ
lâu cô ta đã sớm thất vọng rồi.”
“Ý anh là, năm xưa anh không hiểu tình yêu là gì, nên mới bỏ lỡ cô ta?” Mục Táp nhẹ giọng hỏi.
Tống Vực bật cười, lặng thinh một lúc mới nói:“Năm đó anh xác thực
không hiểu tình yêu là gì. Thái độ trước tình cảm cũng không chín chắn,
thành thục như người ta, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ chịu trách nhiệm
với Mạc Tử Tuyền. Quan trọng nhất là tình cảm anh khi ấy không hề sâu
sắc. Với cô ta, anh luôn mang theo thái độ hời hợt, tới đâu tính tới đó. Thậm chí, dù anh mơ hồ đoán được tương lai cô ta sẽ chọn Tống Hạo, vậy
mà anh vẫn ăn ngon ngủ kĩ, tinh thần không chút hao tổn.”
Mục Táp cười chua chát:“Anh quả thật không chịu trách nhiệm. Tống
Vực, nghe anh kể xong, em vừa vui lại vừa sợ. Thái độ của anh trước tình cảm khiến em hoang mang, sợ sệt, biết đâu trong lòng anh, tình yêu
không bao giờ tồn tại.”
“Một khi đã nói, anh sẽ nói toàn bộ sự thật. Có lẽ trong mắt em, Tống Vực ngày xưa là thằng sở khanh, vô liêm sỉ.” Anh bày tỏ,“Tuy nhiên, anh còn muốn nói một câu, tình cảm hôm nay anh dành cho em hoàn toàn khác
biệt khi xưa.”
Nói đoạn, anh cụp mắt, ngắm nhìn nhẫn cưới ngay ngón áp út trái:“Đàn
ông hai mươi tám tuổi khác xa thuở còn mười tám, sự thay đổi không chỉ
diễn ra trên phương diện sinh lí. Táp Táp, ban đầu anh chọn em làm vợ,
là bởi em nhìn rất hợp mắt anh. Ở cạnh em, anh cảm thấy thoải mái tự
nhiên, còn những thứ khác anh không bận tâm nhiều. Nhưng anh tuyệt đối
không có ý khi dễ hay xem thường em. Em còn nhớ cái ngày em đưa ra yêu
cầu về sự chung thủy trong hôn nhân không, anh đã đồng ý một cách nghiêm túc, không hề qua loa tắc trách. Khoảnh khắc đó anh tự nhủ, có lẽ anh
không thể cho em những thứ khác, vậy thì anh sẽ cố gắng thực hiện yêu
cầu ấy.”
“Vậy bây giờ? Anh đối tốt với em cũng chỉ vì lời hứa đó?” Mục Táp
hỏi,“Anh chỉ coi em là người vợ trên danh nghĩa, là một gánh nặng mà anh bất đắc dĩ phải chịu trách nhiệm?”
Anh trầm ngâm một hồi,“Em không phải là trách nhiệm hay gánh nặng của anh, anh cũng không cần sắm vai một ông chồng hoàn hảo, tốt tính. Giây
phút em đòi chia tay, thâm tâm anh ngoài sự phẫn nộ, còn hiện hữu nỗi sợ hãi day dứt. Em đi công tác hai ngày, anh thấp thỏm bất an, cuống cuồng bỏ bê công việc, chạy tới tìm em. Quyết định đó không xuất phát từ
trách nhiệm, mà do cảm xúc chân thật của anh thôi thúc.”
Mục Táp thì thầm: “Cảm xúc chân thật?”
“Trên đường tới đây, tâm trí anh thấu tỏ một điều, đời này nếu anh thiếu em, coi như hỏng bét thật rồi.”
Đầu Mục Táp “Oành” một tiếng, nổ tung tóe. Cô ngẩng lên, nhìn vào mắt anh. Đôi mắt anh trong veo thấy đáy, lộ vẻ bình thản, điềm nhiên.
Giây phút này, cô đã hiếu thấu ý tứ anh muốn biểu đạt. Lời anh nói
hàm súc, cô đọng và chứa đựng khá nhiều ý. Song, cô không hề cảm thấy
hưng