XtGem Forum catalog
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323692

Bình chọn: 10.00/10/369 lượt.

ghế.

Cách đó không xa vang vọng âm thanh dặt dìu, da diết của tiếng đàn

cổ. Mục Táp rảnh rang bèn lia mắt đánh giá xung quanh. Cô cảm thấy có

chút kì quái, lạ lùng. Bản thân cô và Tống Vực đang trong thời kì chiến

tranh lạnh, thế mà bỗng dưng lại ngồi bên nhau, cùng hưởng thụ những

điều giản dị nơi đất khách quê người, thả mình theo khoảnh khắc nhàn nhã hiếm có.

Dòng kí ức của cô lãng đãng quay về thời còn đi học, có lần cô tình

ngờ nghe một chương trình radio, và khá ấn tượng với lời mở đầu của phát thanh viên: “Đôi khi chúng ta nên dừng bước, tạm buông bỏ mọi công việc hay những rắc rối xung quanh, triệt để khiến đầu óc mình trống rỗng,

đừng vướng mắc bất kì suy nghĩ gì. Đấy chính là phương pháp thư giãn hữu hiệu nhất. Bạn chắc chắn sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc, vui sướng,

bình yên đã bị bạn giấu kín ở nơi nào đó sâu thẳm trong tâm hồn. Bạn

không cần mù quáng, cất công đi khắp nơi tìm kiếm, bởi vì bạn luôn sỡ

hữu chúng”.

“Táp Táp.” Giọng nói anh tựa làn gió thoảng qua tai cô.

Cô bất giác hỏi lại:“Gì thế?”

“Đồng ý với anh vĩnh viễn đừng nhắc lại hai chữ ‘chia tay’ nữa.” Anh

thu hồi cánh tay đang khoác trên lưng ghế, chuyển sang cầm tay cô,“Mãi ở cạnh anh, được không?”

Lúc này, giọng nói anh hiển lộ sự van vỉ, nài nỉ, làm cô hơi sững sờ, luống cuống.

“Anh thừa nhận, trong khoảng thời gian chung sống, anh vẫn giấu giếm

em một vài chuyện.” Lòng bàn tay anh bao trùm mu bàn tay cô, đặt trên

đùi mình, ngữ điệu quá đỗi êm ái: “Song, không phải anh cố ý lẩn tránh,

từ chối chia sẻ cùng em, mà do anh không biết nên nói thế nào. Hoặc

chính xác hơn, anh không có thói quen trút bầu tâm sự cùng ai cả. Anh

luôn quan niệm, việc của mình không cần người khác nhúng tay vào. Nhưng

nếu em muốn biết, anh nguyện ý nói em nghe .”

Mục Táp ngửa người tựa lưng ghế, ngữ khí bình tĩnh:“Thôi khỏi, em không muốn mang tiếng ép uổng, miễn cưỡng anh đâu.”

Tống Vực nhoẻn miệng cười, nắm tay cô chặt hơn.

“Anh xác thực từng thích Mạc Tử Tuyền.”

Ánh mắt Mục Táp bất chợt tối sầm. Cô ‘ờ’ một tiếng, biểu thị mình

đang nghe. Tuy rằng đã sớm lường trước việc này, nhưng khi nghe chính

miệng anh xác nhận, cô vẫn bức bối. Đây đại khái là phản ứng chân thật

của đa số phụ nữ. Nghe thấy người mình yêu thừa nhận tình cảm với người

phụ nữ khác, dẫu chỉ là quá khứ, cô vẫn ghen như thường.

“Cô ta là con gái nuôi của Mạc gia. Năm đó, bố nuôi của cô ta vì muốn phát triển sự nghiệp nên đến thành phố H nhằm tìm cơ hội mở rộng mạng

lưới quan hệ, tiện thể chuyển cô ta đến học chung trường của anh và Tống Hạo. Lúc ấy, cô ta học sơ trung, hai anh em anh học cao trung, nhưng

hai khối được xếp cùng một khu. Vì vậy, bọn anh thường xuyên chạm mặt.

Thêm nữa, bố cô ta vì mục đích riêng, nên hay tới nhà anh tạo dựng mối

quan hệ giao hảo. Dần dà, người lớn hai bên trở thành bạn bè thân thiết, tụi anh cũng thân quen hơn. Dạo ấy, cô ta khá đặc biệt so với mấy cô

gái anh từng tiếp xúc. Trước mặt bề trên, thầy cô, bạn bè, cô ta khéo

léo khoe khoang sự ngây thơ, thuần khiết, thông minh trong cách ứng xử,

giao tiếp. Nhưng sau lưng mọi người, cô ta bộc lộ bộ mặt hoàn toàn khác. Lúc ấy, anh cảm thấy cô ta thú vị. Một cô gái nhìn bề ngoài đoan trang, nhu mì, đầy đủ hiền lương thục đức. Thế nhưng vào những lúc mọi người

không hay biết, cô ta mặc sức thả ‘con quái vật’ tiềm ẩn bên trong, cô

ta sẽ hung dữ, ngạo mạn, xấc xược coi trời bằng vung, thậm chí không

ngại làm ra mấy chuyện điên cuồng. Với cả, chỉ duy nhất mình anh nhận

thấy bản chất cô ta, ngay cả Tống Hạo cũng bị cô ta qua mặt.”

“Xem ra ngày xưa, anh đã bị cô ta thu hút? Có điều, anh thích cô ta,

cô ta cũng thích anh. Vậy tại sao cô ta lại chọn lấy anh Tống Hạo?” Mục

Táp hỏi.

Vẻ mặt Tống Vực thản nhiên, sâu trong đáy mắt anh là một khoảng không bao la rộng lớn, tựa như chuyện quá khứ đã tan thành mây khói, anh kể

lại với thái độ dửng dưng khôn tả:“Tính tình anh khi ấy rất tệ hại, bồng bột ngỗ nghịch lại kiêu căng ngạo mạn, mang nặng tư tưởng chủ nghĩa cá

nhân. Anh tự cho rằng, như thế mới thể hiện được phong cách, cá tính nổi trội của riêng mình. Vì thế, anh thường hứng thú với những thứ trái lẽ

thường, nên Mạc Tử Tuyền đã hấp dẫn được anh. Tuy nhiên, mọi chuyện trở

nên phiền toái khi anh Tống Hạo cũng phát sinh tình cảm với cô ta. Và cô ta cũng không từ chối. Bề ngoài, cô ta cùng Tống Hạo liếc mắt đưa tình, nhưng sau đó lại lén lút dây dưa cùng anh. Tống Hạo từ nhỏ đã được Tống gia rèn giũa, bồi dưỡng thành người thừa kế sự nghiệp gia tộc. Người

nhà đã sớm tính toán, lót đường xong xuôi cho tương lai anh ấy. Còn anh

trái ngược, không hề hào hứng với sự nghiệp của gia tộc, dẫn tới việc

quan hệ giữa anh và bố rất căng thẳng. Trong mắt người ngoài, bố anh xem trọng, thiên vị Tống Hạo rõ rệt, nên Mạc gia có ý ghép đôi Mạc Tử Tuyền với anh ấy. Cô ta vốn ăn nhờ ở đậu, thêm phần thông minh, tất nhiên sẽ

không làm trái ý Mạc gia. Bởi vậy cô ta ra sức diễn trò, hoàn thành vai

thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu của Tống Hạo, do đó anh ấy luôn nghĩ,

cô ta thật lòng thích anh ấy