
ghiệp
của Mục Táp. Anh kiên nhẫn, niềm nở bắt tay từng người, ứng đối khôn
khéo, biểu hiện phong độ chói sáng. Lúc anh bắt tay với Úy Trì Lâm, anh
ta đột nhiên nở nụ cười: “Hóa ra là Tống tiên sinh, thảo nào hôm bữa tôi cứ thấy quen quen.”
Năm xưa, tài năng và kì tích của Tống Vực trong giới IT được lan
truyền, đồn đãi rất rộng. Lúc ấy, Úy Trì Lâm là sinh viên giỏi ngành kỹ
thuật, tất nhiên anh ta vô cùng hứng thú về nhân vật Tống Vực này. Cảm
giác của anh ta khi suy nghĩ về Tống Vực khá phức tạp, anh ta vừa xem
Tống Vực là mục tiêu phấn đấu, vừa cảm thấy không cam lòng, không thừa
nhận Tống Vực ưu tú hơn anh ta.
“Chào anh.” Tống Vực vui vẻ bắt tay cùng anh ta.
Úy Trì Lâm cảm thấy sức lực bắt tay của Tống Vực mạnh hơn mức bình
thường, như thể chất chứa một tuyên ngôn nào đó. Với cả, tuy Tống Vực
nhìn anh ta bằng ánh mắt trầm tĩnh, nhưng vẫn ẩn chứa đâu đó sự răn đe
thầm lặng.
Vài giây sau, Tống Vực buông tay Úy Trì Lâm, đến cạnh Mục Táp, vòng
tay qua eo cô, thản nhiên nói: “Không làm phiền mọi người nữa, tôi đưa
vợ mình về trước.” Rồi lập tức ôm cô quay gót, đi xuống cầu thang, hướng chỗ chiếc xe đang đỗ.
Ngồi trên xe, Mục Táp ngán ngẩm thở dài: “Sau này, anh đừng tới khách sạn đưa bữa sáng, bữa tối cho em nữa, cũng không cần kè kè theo em mọi
lúc mọi nơi, làm mấy đồng nghiệp của em cứ bàn tán xôn xao. Anh trở
thành đối tượng lúc trà dư tửu hậu của họ đấy.”
“Thế họ nói gì?” Anh hỏi.
“Nói anh già đầu rồi mà còn thiếu hơi vợ, đeo cứng lấy vợ không thả.” Mục Táp phát huy bản tính bộc trực “Nếu anh còn muốn bảo toàn thanh
danh, khí tiết một đời, thì đừng làm thế nữa.”
Tống Vực cất tiếng cười khẽ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh không dư hơi quản mồm miệng họ, họ nói gì mặc họ, việc anh anh cứ làm.”
“Thế nhưng, em chẳng biết anh rốt cuộc muốn làm gì nữa?” Mục Táp buồn bực, “Anh chạy tới đây, mục đích là phá rối công tác của em?” .
“Anh tận dụng thời gian nghỉ đông, đi thăm vợ mình, không được hả?”.
Mục Táp không buồn tranh cãi, không thèm để ý anh nữa.
“Giờ chưa muộn, hay chúng ta đi xem phim đi?” Anh đề nghị.
“Em mệt cả ngày rồi, chỉ muốn ngủ.”
Tâm tình tốt đẹp của anh không hề bị thuyên giảm bởi lời từ chối của
cô, giọng nói vẫn nguyên vẹn sự hứng khởi, phấn chấn: “Vậy anh chở em về khách sạn, em cố gắng nghỉ ngơi.”
Chạy ngang qua một quán trà nhỏ, anh bất chợt dừng xe, đi xuống mua
hai ly trà táo đỏ và long nhãn, đưa cô: “Theo sở thích của em, không bỏ
trân châu.”
Mục Táp ôm hai ly trà trước ngực, thầm nhủ, dầu gì cũng là vợ chồng,
hai người ở chung lâu ngày nên dần hiểu rõ thói quen, tính cách, khẩu vị của nhau.
Mục Táp vô phòng, Tiểu Thụy Lệ vẫn chưa về tới. Cô quyết định đi tắm
trước. Tắm táp xong xuôi, cô đi ra, liền thấy Tiểu Thụy Lệ ngồi trên sô
pha, tay chống cằm, mơ màng nhìn về nơi bất định.
“Em sao thế?” Mục Táp đi qua, huơ huơ tay trước mặt cô nàng.
“Em bị từ chối rối.” Tiểu Thụy Lệ rủ mi, buồn buồn kể:”Hồi nãy, em đi nhờ xe của Úy Trì Lâm. Em và anh ta cùng ngồi ở hàng ghế sau. Em nhân
cơ hội thăm dò anh ta, giả vờ vô tình hỏi: anh thích mẫu bạn gái thế nào?. Anh ta trả lời là tóc ngắn, cao dưới 1m65, tính tình nhu mì, đừng nói
nhiều quá. Chị xem đi, toàn là mấy đặc điểm khác xa con người em một
trời một vực, bắn đại bác ba ngày cũng không tới. . . . . . Rõ ràng anh
ta cố ý. Bởi nhìn ra ý đồ của em, nên anh ta đánh đòn phủ đầu, nhằm bịt
miệng em lại. Chị biết không, khoảnh khắc ấy, em đã nghe thấy tiếng rắc, chính là âm thanh nứt toạc của trái tim em.” .
Tiểu Thụy Lệ ỉ ôi một hồi, tự than vãn cho số phận bi đát của mình.
Mục Táp không giỏi an ủi người khác, chỉ đành ngồi im lắng nghe. May
mắn thái độ của Tiểu Thụy Lệ trước tình cảm vừa manh nha, chớm nở khá
phóng khoáng. Cô nàng thao thao bất tuyệt hơn một giờ thì lăn ra ngủ,
hồn nhiên khoe tiếng ngáy vang lanh lảnh.
Mỗi ngày mới là một sự hồi sinh, hôm sau, Tiểu Thụy Lệ hoạt bát vui
vẻ đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Cô nàng vừa lau mặt, vừa không quên
chòng ghẹo Mục Táp: “Lí thú nhỉ, chồng chị nhìn nam tính ngất trời, mà
bám vợ dữ dội, làm em mở mang tầm mắt một phen. Hay anh ấy lo sợ trước
thế giới đầy rẫy tội ác, hiểm họa, một cô nàng thỏ ngây thơ như chị, sẽ
mắc bẫy mấy con sói hoang nham hiểm?” .
Mục Táp gượng gạo cười hùa theo cô nàng.
“Kì thực, em ghen tị với chị lắm.” Tiểu Thụy Lệ tỉ mỉ tô son đánh
phấn, “Có một người đàn ông dính chị như sam, chiều chuộng, quan tâm chị bằng tình yêu nóng bỏng. Thậm chí xem chị như nữ thần mà nâng niu, cung phụng. Đây là những điều mà biết bao phụ nữ hằng mong ước.”
Mục Táp tự dưng cảm thấy chột dạ, huyệt thái dương đau buốt, hạch hạnh nhân như bị đánh trúng.
Hôm nay, mọi người tất bật, loay hoay suốt buổi sáng, may thay ban
lãnh đạo đột xuất mở lòng từ bi, cho phép nhân viên nghỉ buổi chiều,
dành nửa ngày để mọi người hoạt động tự do.
Mục Táp và Tiểu Thụy Lệ ăn trưa xong, nhanh chóng trở về khách sạn nghỉ ngơi. Lát sau, cô nhận điện thoại Tống Vực.
“Em ăn cơm chưa?” .
“Ăn rồi.” Mục Táp vừa nói chuyện, vừa nghiêng người rót nước.
“Chiều nay có bận