
ng ty Bác Thông. Vừa vặn, anh chàng Úy Trì Lâm
ngồi đối diện Mục Táp. Cô vừa ngồi xuống, anh ta liền nâng cao ly rượu,
mỉm cười nhìn cô. Cô lịch sự cười đáp lại, đoạn cầm ly rượu nhấp nhẹ một ngụm tượng trưng. Tiểu Thụy Lệ ngồi cạnh cô, lặng lẽ nghiêng đầu, kề
sát tai cô, thủ thỉ: “Ôi chao, em chết mất. Anh ấy mặc âu phục đẹp trai
dã man chị ạ.”
Đến giữa buổi liên hoan, Mục Táp xin phép đi toilet. Lúc ra, cô trùng hợp nhìn thấy Úy Trì Lâm cũng đi ra từ cửa toilet nam đối diện.
“Úy tổng.” Mục Táp chủ động chào hỏi.
Úy Trì Lâm nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh tia cười. Anh ta hỏi: ” Em
không biết uống rượu ư, gì mà chỉ nhấp một ngụm, cả khuôn mặt đều đỏ
hồng lên thế?”
Mục Táp gật đầu, lấy làm ngượng ngùng vì bị người ta khui ra bí mật.
“Đúng rồi.” Úy Trì Lâm bỗng nhiên lấy chiếc bóp da trong túi, rút ra
một tấm ảnh từ chiếc bóp, đưa cô xem, “Lần trước tôi có nói, nhìn em rất giống cô bạn của tôi, nói chuyện cùng em, tôi cảm thấy thật thân thiết. Hôm nay tôi đưa chứng cứ xác minh, bản thân tôi không hề bốc phét.”
Mục Táp tiếp nhận tấm ảnh. Ảnh chụp cô gái mặc bộ quần áo màu xanh
nhạt, đứng giữa khung cảnh thơ mộng ngập tràn bông tuyết trắng. Cô gái
nở nụ cười tươi rói, duỗi cánh tay về phía trước, tự nhiên làm động tác
yeah tràn đầy năng lượng. Ngũ quan cô gái hài hòa cân xứng, đôi mắt
trong veo, sáng ngời, cong cong hình ánh trăng lưỡi liềm theo nụ cười
rạng rỡ.
“Nói thật.” Mục Táp nhận xét: “Cô ấy đẹp hơn tôi nhiều. Anh nói tôi giống cô ấy, khiến tôi vừa vui vừa ngại.”
Hai người giống nhau hả trời? Cô nhìn lòi mắt cũng không thấy được một điểm tương đồng.
Úy Trì Lâm mím môi cười nhẹ, cầm lại tấm ảnh, nâng niu quý trọng
trong lòng bàn tay một lúc, rồi mới cất lại chỗ cũ: “Người thật ngoài
đời dĩ nhiên có đôi chút khác biệt so với trong ảnh chụp. Ảnh chụp là
trạng thái tĩnh, mà người thật luôn sống động. Tôi vẫn cảm thấy, hai
người rất giống nhau. Nhất là những lúc cười rộ lên, lông mày bên trái
sẽ nhướng nhỉn hơn lông mày bên phải.”
Mục Táp không lên tiếng bác bỏ. Đây là nhận định riêng của anh ta, vả lại, cũng không có ác ý. Hơn nữa, được khen ngợi giống một cô gái vừa
xinh đẹp vừa đáng yêu…cô quả thật hơi vui vui.
“À phải, bữa đó người đàn ông chờ em ở cửa khách sạn, là ông xã em à?” Úy Trì Lâm nhanh nhảu đổi đề tài.
“Vâng.” Mục Táp gật đầu.
“Rất điển trai.” Úy Trì Lâm nói, “Nhìn khá quen nữa.”
“Diện mạo anh ấy nhìn rất sáng, mọi người thường khen như vậy.”
“Hôm đó anh ta có hiểu lầm gì không?” Úy Trì Lâm hỏi tiếp, “Về việc em ăn cơm cùng tôi, tôi lại chở em về nữa.”
“Nào có. Anh ấy không phải kiểu đàn ông lòng dạ hẹp hòi đâu ạ.” Trước mặt người ngoài, Mục Táp luôn theo bản năng bảo vệ, giữ gìn phong độ
cho Tống Vực.
“Vậy thì tốt.” Úy Trì Lâm hạ thấp giọng, đoạn cùng Mục Táp trở về
phòng bao. Mới đi vài bước, anh ta lại xoay người, nghiêm túc nhìn cô:
“Lần trước tôi không biết em đã lập gia đình, nên hành vi có chút đường
đột, nhân đây tôi xin lỗi em luôn. Có điều, em hãy yên tâm, tôi không
phải dạng người lợi dụng công việc để bày trò ve vãn, trêu chọc mấy cô
gái. Tôi có chuẩn mực và nguyên tắc đạo đức của riêng mình.”
Mục Táp không ngờ anh ta lại trịnh trọng giải thích với mình, còn
chân thành nói xin lỗi. Cô bất giác mỉm cười: “Tôi nghĩ rằng, giữa chúng ta chỉ tồn tại công việc chung, không có điều gì khiến tôi lo lắng hay
phiền lòng cả. Về buổi đấu thầu sắp tới, tôi hi vọng công ty tôi sẽ
trúng thầu bằng chính thực lực của mình, trở thành đối tác tốt với Bác
Thông.”
Buổi liên hoan kết thúc, mọi người lần lượt ra khỏi khách sạn, ngọn
gió mùa đông tựa như lưỡi dao sắc lạnh, cứa vào da thịt, đánh tan hơi ấm của rượu trong dạ dày Mục Táp. Úy Trì Lâm đang đi trước mặt cô bỗng
dưng dừng bước, xoay người, rất phong độ mời Mục Táp, Tiểu Thụy Lệ và
hai nhân viên nữ khác: “Mọi người đã có xe về chưa? Nếu chưa, vậy cho
phép tôi có cơ hội đưa mọi người về.”
Anh ta vừa dứt lời, tầm mắt Mục Táp thấp thoáng trông thấy bóng dáng quen thuộc phía xa xa, đích xác là Tống Vực.
Anh đứng cạnh chiếc xe, bộ âu phục màu đen dung hòa cùng đêm tối,
càng làm nổi trội đôi mắt sáng tỏ, thấu suốt như sao trời. Anh chăm chú
nhìn cô, mỉm cười rất đỗi dịu dàng, thấy cô nhìn lại mình, anh gọi: “Táp Táp.”
Tiểu Thụy Lệ trầm trồ lên tiếng: “Ối ối ối, kia chẳng phải là ông xã
của chị Mục Táp sao? Ái chà, anh ấy tới tận đây rước chị luôn, chắc anh
ấy lo lắng bà xã yêu dấu của mình bị chúng ta bắt cóc!”
Những đồng nghiệp khác cũng hào hứng bàn tán. Dưới tài năng ‘chém
bão’ của Tiểu Thụy Lệ, câu chuyện Tống Vực lót tót chạy theo Mục Táp đến thành phố B được cải biến, thêm mắm dặm muối trở thành đề tài vô cùng
hấp dẫn, đặc sắc. Cũng có người phản đối, cho rằng Tống Vực đến thành
phố B vì việc khác, họ không tin trên đời có một ông chồng ‘bám váy’ vợ
trên từng cây số. Hiện tại, mọi người đều tận mắt chứng kiến, liền tin
sái cổ câu chuyện của Tiểu Thụy Lệ.
Khuôn mặt Mục Táp nóng ran, có chút xấu hổ. Tống Vực lại điềm tĩnh
rảo từng bước ung dung, tiến tới chào hỏi mấy vị sếp cùng đồng n